Hu hu hu, may mà em gái không biết được suy nghĩ trong lòng anh, nếu không thì càng xấu hổ!
Sau một lúc lâu, anh giả vờ bình tĩnh đối diện với ống kính giải thích: "Cách mở túi khi đi đường mà không nhìn đường của tôi vừa rồi là sai lầm, mọi người tuyệt đối không nên học tập tôi, nếu không kết cục hôm nay của tôi chính là tương lai của mọi người.”
“Tôi tự mình trải qua cho mọi người phổ cập khoa học rằng cách làm này rất nguy hiểm, mọi người nhất định phải nhớ kỹ.”
“Được rồi, điều tôi muốn nói chính là như vậy.”
“Chi Chi, đi thôi đi thôi, đi xem đêm nay chúng ta ở đâu?”
Anh đội mũ che nắng lên, kéo vành mũ rất thấp, vừa khéo che khuất cái trán sưng đỏ của anh, rất giống dáng vẻ muốn làm cho chuyện này chưa từng xảy ra.
Tô Chi nhìn vẻ mặt đau khổ của anh: "Anh không sao chứ? Có phải rất đau không? Muốn đến phòng y tế khám không.”
“Không cần không cần, một người đàn ông như anh, cũng không phải là mỹ nữ chạm vào một cái là vỡ.” Tô Quân Bạch xua xua tay: "Anh rất cường tráng, đâm thêm lần nữa cũng không sao, ừm, để anh làm ví dụ.”
Đâm thêm lần nữa, có lẽ đầu anh phải bỏ đi, ừm, thực ra hơi đau, anh không thể làm em gái lo lắng.
Tô Chi: "… Vậy được rồi.”
Cô hơi không tin rằng anh không đau, có thể là đàn ông khá sĩ diện, dù sao làm con trai mười mấy năm, cô vẫn hiểu một ít về phương diện này.
Họ thuận theo bảng chỉ dẫn ven đường đi về phía điểm dừng chân ghi hình ở eo biển Ba Châu La Hải.
Dân mạng xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy hình ảnh vừa rồi tất cả đều không tử tế mà cười ra tiếng.
Tôi là bà xã của hoa trắng nhỏ: “Ha ha ha ha ha ha ha! Thực xin lỗi ông xã, để cho em cười đã, ha ha ha a ha ha!”
Thẻ sử thi hay là thẻ tử thi: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Cảm ơn hoa trắng nhỏ mạo hiểm đâm hỏng đầu để phổ cập khoa học cho chúng tôi chuyện mà đến cả đứa trẻ con cũng biết. Ha ha ha ha ha, tôi sẽ giả vờ như không biết.”
Chúng ta đều là người tốt: “Ha ha ha ha ha! Có phải hoa trắng nhỏ đã hiểu sai ý rồi hay không, em trai nói là cẩn thận cái cột, chứ không phải là tiểu tâm can nhé ha ha ha.”
…
Còn có dân mạng vui tính chụp màn hình video Tô Quân Bạch đâm phải cột làm một gói biểu cảm động.
Hình ảnh kèm chữ “Mọi người không được học theo tôi”, sau đó hành động trong video anh đâm đầu vào —— cột.
Tất cả mọi người ha ha ha ha ha, cười đau cả bụng, tốc độ tay siêu nhanh lưu lại gói biểu cảm.
Cùng nhau bày trò chơi trên mạng, đến sau này gói biểu cảm vượt thẳng ra ngoài giới, được làm tranh minh hoạ video ngắn, ảnh chụp.
Tô Quân Bạch nhìn thấy muốn tuyệt vọng…
*
Điểm dừng chân của chương trình là ở một căn biệt thự, ba tầng phòng nhìn được cảnh biển gần bờ biển, nội thất hoàn thiện, không chỉ trang trí đẹp, đứng ở nóc nhà nhìn cảnh biển phía xa, tầm nhìn vô cùng rộng lớn.
Vì để con gái không phải chịu tủi thân, Tô Đông Lễ đặc biệt cung cấp địa điểm ghi hình.
Trong đại sảnh ngoài Miêu Họa Họa chưa tới, ba nhóm khác đều đã đến trước.
Hành lý của họ chất đống một góc ở đại sảnh, người thì mặc tạp dề đang quét dọn biệt thự cho sạch sẽ.
Người tới mở cửa cho họ là Lục Úc đang chuẩn bị ra ngoài vứt rác, cửa mở ra, anh và Tô Quân Bạch ở ngoài cửa đối mặt với nhau.
Hai đối thủ gặp nhau, đương nhiên không thân thiện với đối phương, hai người đứng mặt đối mặt, không nói lời nào, ngay cả nhường đường cho nhau cũng không cho.
Trong chốc lát bầu không khí kỳ lạ bắt đầu bao trùm xung quanh.
Tô Chi đi phía sau Tô Quân Bạch, không nhìn thấy Lục Úc trước, thấy anh hai đứng im, cô mới nhìn sang.
Xác nhận qua ánh mắt, người đối diện không sai.
Nhưng hai người các anh muốn nhìn mặt nhau, có thể sang bên cạnh không, nhường cho cô ít đường để đi.
Tô Chi tiến lên, đứng bằng anh hai, nói với Lục Úc: "Cảm ơn anh đã mở cửa cho chúng tôi, anh muốn đi ra ngoài à?”
“Ừ, vứt rác.” Lục Úc gật đầu, hai tay mỗi tay cầm hai cái túi đựng rác to, nghiêng người nhường đường cho Tô Chi.
Hành động này làm cảm quan của Tô Chi đối với anh trở nên tốt hơn một chút, cũng không vô lễ giống như anh hai nói.
Tô Chi hỏi: "Cần giúp không?”
Túi đựng rác to nhét đầy ắp, một tay cầm hai cái, nhìn không thuận tiện lắm.
Lục Úc còn chưa trả lời, Tô Quân Bạch đã cuống lên trước, tại sao em gái lại nói chuyện với cái tên quỷ đáng ghét này, còn muốn giúp cậu ta vứt rác, lời anh dặn dò ở trên đường, cô đều tiêu hóa theo cơm rồi sao?!
Tô Quân Bạch gạt Tô Chi sang bên cạnh, nói với cô: "Chi Chi, em quá coi thường Lục Úc, cậu ta chính là sinh viên thể thao, đối với cậu ta thì bốn túi rác nhỏ nhặt nhẹ như lông hồng, em giúp cậu ta thì chính là khinh thường cậu ta.”
Tô Chi: "…”
Anh hai, không có ai khác nói ra được lý lẽ vô nghĩa này ngoài anh.
Lục Úc cũng nói với Tô Chi: "Không cần, tôi là sinh viên thể thao, sức lực lớn hơn nhiều so với tiểu kiều hoa* nào đó ngất xỉu không thể tự chăm sóc bản thân ở trong huấn luyện quân sự.”
*Tiểu kiều hoa: ý chỉ cô gái xinh đẹp, yếu đuối.
Tô Chi: "…”
Ồ, tiểu kiều hoa là nói đến anh hai cô sao?
Thật đúng là, anh hai cô đã nhảy dựng lên rồi, giương nanh múa vuốt trừng mắt về phía Lục Úc: "Chi Chi, em đừng nghe Lục Úc nói bậy bạ, anh ngất xỉu trong huấn luyện quân sự là bởi vì buổi sáng anh không ăn cơm bị tụt huyết áp, hiểu, em hiểu không?”
Tô Chi: "… Ừm?”
Ừm, cô không muốn hiểu lắm.
“Tôi đang nói bạn học trước đây, cũng không nói cậu, cậu vội vã phản bác làm cái gì.” Lục Úc hỏi Tô Chi: "Hiểu, em hiểu không?”
Tô Chi: "…Ừm?”
Ừm, cô không muốn hiểu lắm.
Cho dù nhưng mà, hai người các anh đứng chặn ở cửa tranh luận thì có nghĩa lý gì không?
“Lục Úc, anh còn chưa đi ra ngoài vứt rác ư? À, hóa ra là có khách quý tới, Tô Quân Bạch Tô Chi, tại sao hai người đều đứng ở cửa, mọi người đều đã quét tước đại sảnh sạch sẽ, mau vào trong ngồi đi.”
Điền An An vừa rửa sạch xong phòng bếp đi ra thì nhìn thấy ba người đứng chặn ở cửa, mỉm cười đi tới nghênh đón.
Có thể là quét tước vệ sinh không thuận tiện, Điền An An thay bộ quần áo ở nhà màu xanh lam, mái tóc uốn màu nâu dài đến eo được buộc sau gáy, cả người có một khí chất dịu dàng duyên dáng.
Kiểu con gái như cô ta là một người cấp nữ thần được rất nhiều chàng trai yêu thích, xinh đẹp lại thùy mị.
“Chúng ta mau vào thôi.” Tô Quân Bạch đẩy Tô Chi đi trước, anh kéo vali hành lý ở phía sau.
Tô Chi nhìn nữ chính dịu dàng duyên dáng trong cửa, giống như nhìn một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ tung cả nhà họ đến tan xương nát thịt.
Cô xoay người một cái, lấy hành lý trong tay anh hai, ấn bờ vai của anh đẩy tới trước mặt Lục Úc.
“Anh, vừa rồi anh nói em không hiểu lắm, hay là anh dùng thực lực chứng minh một chút, đi vứt rác cùng Lục Úc đi.”
Tô Quân Bạch còn chưa phản ứng kịp thì đã bị Tô Chi xách như xách gà con đẩy đến trước mặt Lục Úc.
Vì sao sức lực của em gái lớn như vậy?! Không giống lẽ thường!!!
Anh là một người đàn ông, đương nhiên không thể thua em gái, quan trọng nhất chính là trước mặt cái tên quỷ đáng ghét kia.
“Ném, đưa hết rác cho tôi, người đàn ông cường tráng trước giờ đều không cần người khác giúp.”
Tô Quân Bạch cầm lấy túi đựng rác to trên hai tay của Lục Úc, kéo đi ra cửa, trước khi đi còn khoe khoang cơ bắp của mình.
“Chi Chi, nhìn thấy chưa? Cơ bắp, anh tập luyện ra đấy, sức của anh rất lớn, em không cần giúp anh, nếu không chính là khinh thường anh.”
Lục Úc: "…”
Điền An An: "…”
Tô Chi: "…”
Tô Chi đỡ trán: "Em không giúp anh, anh mau đi đi, em đợi anh về.”
Ở chung càng lâu, cô càng cảm thấy anh hai là tên quỷ ấu trĩ, có chút không muốn người anh hai này.
Sức lực yếu, khăng khăng cậy mạnh, chết vì sĩ diện, còng lưng kéo bốn cái túi đựng rác to càng đi càng xa, cực kỳ giống kẻ lang thang.
Haiz, có chút không nỡ nhìn thẳng.