Tô Quân Bạch ăn hơi no, lần đầu tiên cảm thấy đi bộ như vậy cũng không tệ.
""Cậu muốn chơi cái gì?""
Sát Lệ Na phủi ván trượt trong tay rồi hỏi anh: ""Cậu biết chơi ván trượt không?""
""Tôi chưa học bao giờ."" Tô Quân Bạch không quá hứng thú với mấy thứ này, bình thường anh cũng chỉ chơi bóng và chơi games.
Sát Lệ Na gật đầu: ""Vậy thì tốt, tôi dạy cậu chơi.""
Từ năm tuổi cô đã bắt đầu tập luyện, đến nay đã được mười một năm, đã sớm thành một cao thủ trượt ván, dạy người khác là chuyện nhỏ.
""Được."" Tô Quân Bạch đồng ý.
Anh vẫn thường thấy Sát Lệ Na chơi ván trượt ở trường học, nhìn qua rất đơn giản, dựa vào sự thông minh của anh chắc sẽ học rất nhanh.
Sát Lệ Na dẫn anh đến một câu lạc bộ ván trượt, người ở đây đều là người mới học chơi. Cô là khách quen ở nơi này, nhân viên ở đây đều biết cô.
""Tiểu Na đến rồi, mang theo bạn đến chơi sao?""
""Vâng, giúp em mở một sàn đi.""
Sát Lệ Na gật đầu, nhận dụng cụ bảo vệ đầu gối từ tay đối phương rồi đưa cho Tô Quân Bạch.
""Cậu đeo vào đi, đề phòng bị thương.""
Tô Quân Bạch vốn muốn từ chối thì thấy cách đó không xa có một anh trai ngã một cái mà một lúc lâu sau cũng không đứng lên được.
Hình như rất đau.
Anh nhận lấy, ngoan ngoãn đeo vào rồi đưa mắt nhìn những người khác. Nam nữ già trẻ đều có, rất nhiều người là người mới, nhìn qua cũng không thấy quá khó, điều này càng khiến anh tự tin hơn.
Sát Lệ Na chọn cho anh một chiếc ván trượt không tệ. Cô dẫn anh ra ngoài, ở đây không có quá nhiều người.
""Thật ra chơi ván trượt rất đơn giản, cậu phải chú ý lực thăng bằng của cơ thể, cả trọng tâm nữa.""
Sát Lệ Na giải thích vô cùng chi tiết cho anh nghe, đồng thời còn làm mẫu cho anh một lần, động tác của cô rất ổn định, ván trượt dưới chân như là một bộ phận của cô, vô cùng nghe lời cô.
Tô Quân Bạch giẫm một chân lên ván trượt, anh nhìn động tác của cô, sau đó bắt đầu làm theo lời cô vừa giải thích.
Lực thăng bằng của anh khá ổn, bản thân anh cũng thông minh nên vừa thử lần đầu đã thành công, nhưng không trượt được quá lâu đã bị ngã.
Sát Lệ Na cũng đúng lúc hoàn thành xong một vòng, cô khen ngợi: ""Không tệ nha, xem ra cậu có chút thiên phú đấy.""
Rất nhiều người lần đầu thử đều không thành công, không ngờ anh lại làm được.
""Không phải thiên phú."" Tô Quân Bạch nói tiếp: ""Là tôi thông minh.""
Sát Lệ Na suy nghĩ gì đó rồi gật đầu: ""Ừm, là cậu thông minh, có đôi khi quá thông minh cũng không tốt.""
Tô Quân Bạch nghe lời này thì nhớ đến chuyện cá cược chơi bóng lúc trước với Sát Lệ Na, đúng là lúc đầu anh không đánh giá cao cô, kết quả anh đã thua.
""Cậu tập theo những gì tôi đã giải thích trước đi, tôi đi cùng bạn một vòng."" Sát Lệ Na nói.
Cuối phòng có thiết kế chướng ngại vật, nhóm người đang trượt ở đó có người quen với Sát Lệ Na, họ vừa vẫy tay ra hiệu cho cô qua chơi.
Tô Quân Bạch thấy cô đi xa thì cũng chầm chậm trượt theo sau, anh đứng bên ngoài sàn nhìn Sát Lệ Na đang vượt qua chướng ngại vật.
Cô xinh đẹp, cách ăn mặc cũng rất hợp thời trang, rất dễ thu hút ánh mắt của người khác.
Không chỉ vậy mà bây giờ cô còn đang làm chuyện mình hiểu rõ nhất, nụ cười trên mặt vừa rực rỡ vừa tự tin, cô bây giờ giống như một ngôi sao đang chiếu sáng khắp nơi.
Hình như Sát Lệ Na phát hiện anh đến chỗ này, sau khi trượt xuống dốc, cô trượt thẳng về phía anh như một cơn gió, đưa tay bắt lấy quả bóng đứa nhỏ không may ném qua.
""Sao cậu không tránh?""
""Không, không chú ý.""
Sự chú ý của Tô Quân Bạch đều dồn hết về phía cô, làm gì còn sức để ý đến những chuyện khác.
Sát Lệ Na nói: ""Lần sau chú ý chút, không phải lúc nào tôi cũng có thể cản bóng giúp cậu được đâu.""
""Nếu cậu đã qua đây rồi thì cùng nhau chơi đi.""
Cô nắm lấy cổ tay Tô Quân Bạch, không biết vì sao, tại phút giây này, nhịp tim Tô Quân Bạch đột nhiên đập rất nhanh, trong đầu chỉ còn hình ảnh cô lao về phía mình.
*
Tô Cảnh Chu và Tử Nhan hẹn nhau đến thành phố B xem triển lãm tranh, nhưng khi anh đến ga tàu thì lại không thấy Tử Nhan, gọi điện thoại cô cũng không nghe, Tô Cảnh Chu không khỏi lo lắng cho sự an toàn của Tử Nhan.
Anh không quan tâm đến những chuyện khác, lập tức đi ra khỏi ga tàu.
Lễ Quốc khánh được nghỉ nên người đi trên đường rất nhiều, mọi người chen chen lấn lấn, vô cùng tấp nập.
Sự ồn ào này không bao gồm Tô Cảnh Chu, anh đang lo lắng cho Tử Nhan, không biết cô có phải xảy ra chuyện gì trên đường đến đây không.
Anh vừa gọi điện thoại cho Tử Nhan vừa đi ra ngoài, chuẩn bị bắt xe đến nhà tìm cô thì thấy ven đường có một đám người vây lại.
Anh nghe được có người nói gọi 120, bên đó có người bị thương rất nặng.
Vì không thấy rõ nên anh đi sang bên đó, dáng người anh rất cao, đứng ở ngoài cũng có thể thấy tình hình bên trong.
Có một cô gái trẻ tuổi đang cấp cứu cho một bà cụ đột nhiên ngất xỉu.
Quần áo của cô gái trẻ này nhìn khá quen mắt. Tô Cảnh Chu đẩy đám người đi vào, quả nhiên thấy được Tử Nhan.
Cô nửa quỳ bên cạnh bà cụ, tay đè chặt lên trái tim bà.
Tô Cảnh Chu không lên tiếng quấy rầy cô mà nói những người đang vây quanh đứng cách xa ra một chút, để bệnh nhân có không khí để hô hấp.
Trước khi xe cứu thương đến, Tử Nhan không dám dừng động tác lại dù chỉ một giây, dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của cô, bà cụ vừa mới ngất đi đã có chút ý thức.
Năm phút sau, cuối cùng xe cứu thương cũng đến đưa bà cụ đến bệnh viện.
Bà cụ không có người thân ở bên cạnh nên cần Tử Nhan đi cùng, Tô Cảnh Chu đi cùng với cô.
Vì chuyện này nên họ đã bỏ lỡ triển lãm tranh ngày hôm nay.
Tử Nhan nói xin lỗi: ""Thật xin lỗi, làm anh cũng không đi xem triển lãm tranh được.""
""Không sao, ở bên em quan trọng hơn."" Hứng thú của Tô Cảnh Chu đối với triển lãm tranh cũng là vì Tử Nhan thích hội họa, bỏ lỡ triển lãm tranh không quan trọng bằng ở bên cạnh cô.
Tử Nhan bị lời nói thẳng thắn của anh làm đỏ mặt: ""Cảm ơn.""
""Không sao, lau mồ hôi đi."" Tô Cảnh Chu đưa khăn tay cho cô: ""Lần sau gặp chuyện này nhớ cẩn thận chút.""
Lần đầu tiên anh gặp Tử Nhan cô cũng đang ở ven đường cứu người, nhưng người kia lại là người giả vờ bị đâm phải để đi lừa gạt tiền người khác. Tử Nhan cứu anh ta còn bị anh ta cắn ngược lại một cái.
Đúng lúc anh chứng kiến toàn bộ sự việc nên đã ra mặt giúp cô làm chứng.
Lớp mười hai người lại gặp nhau, vẫn chung trường chung lớp, vì thành tích của hai người đều xuất sắc nên khi được tự chọn bạn ngồi cùng bàn, họ đều chọn đối phương.
Ngồi cùng với nhau ba năm, quan hệ của hai người cũng trở nên thân thiết.
""Gấp quá nên em quên mất."" Vừa rồi Tử Nhan căn bản không nghĩ đến chuyện này, cô cười: ""Lần sau em nhất định sẽ chú ý.""
Không thể không có lòng phòng bị người khác.
Cũng may lần này bà cụ được Tử Nhan cấp cứu kịp thời nên đã cứu được một mạng, con gái của bà ấy vô cùng biết ơn Tử Nhan và Tô Cảnh Chu.
Lúc hai người ra khỏi bệnh viện đã là giữa trưa.
Triển lãm tranh chín giờ bắt đầu mở cửa, hai người đã bỏ lỡ.
""Trưa rồi, em mời anh ăn cơm."" Tử Nhan hỏi anh: ""Anh muốn ăn gì?""
Cô muốn đền bù cho việc anh đã ở bệnh viện với mình lâu như vậy, lại còn lỡ mất triển lãm tranh.
""Cái gì cũng được."" Tô Cảnh Chu không quá kén chọn với món ăn.
Tử Nhan suy nghĩ một chút rồi nói: ""Vậy thì chúng ta đến phố ẩm thực đi, anh muốn ăn gì cũng có.""
""Vậy anh không khách sáo nữa.""
""Không cần khách sáo.""
Hai người đến phố ẩm thực, nơi này càng ồn ào náo nhiệt hơn ngày bình thường, toàn bộ quá trình Tô Cảnh Chu đều bảo vệ cô nhưng hai người vẫn suýt chút nữa bị lạc, thế là anh nắm lấy tay cô.
""Như thế này sẽ không dễ lạc nhau hơn.""
""Ừm.""
Tử Nhan bị bàn tay to lớn của anh bao lấy, tay anh rất đẹp, năm ngón tay thon dài, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, là kiểu xinh đẹp đến mức có thể lấy làm mẫu được.
Bàn tay bị anh nắm khiến cô có cảm giác cả cánh tay đều cứng đờ, nhưng trái tim lại đập rất mạnh. Nếu như lại gần một chút sẽ nghe được tiếng tim đập của cô.
""Muốn ăn gì thì nói với anh, anh mua cho em.""
Tô Cảnh Chu cắt ngang suy nghĩ của cô, mặt cô hơi nóng, có thể do tim đập quá nhanh hoặc cũng có thể vì nhiệt độ ở đây quá cao.
""Muốn ăn bánh gạo nếp.""
Giọng Tử Nhan không lớn, Tô Cảnh Chu không nghe thấy, anh hơi cúi đầu xuống.
""Em nói gì?""
""Em nói, em muốn ăn bánh gạo nếp.""
Tử Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh lại gần mình, nhịp tim càng đập nhanh hơn.
Muốn mạng cô quá!
Lần này Tô Cảnh Chu đã nghe rõ, anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tử Nhan, tưởng rằng cô không thoải mái, bàn tay lớn đặt lên trán cô.
""Không sốt, vì sao mặt em lại đỏ vậy?""
Tử Nhan: ""...""
À, vì anh lại gần em quá đấy.
""Em... nóng.""
""Rất nóng mới đúng, chúng ta mua xong sẽ ra ngoài.""
Tô Cảnh Chu rất ít khi đến những chỗ như thế này. Anh cũng không thích chen lấn với mọi người, rất không thoải mái.
Anh mua một hộp bánh gạo nếp, sau khi hỏi ý kiến Tử Nhan lại mua thêm hai phần hỗn hợp nhỏ, mười xiên nướng, bánh kếp, mì sợi, trà sữa,...
Sau khi đi dạo hết con phố ẩm thực, hai tay Tô Cảnh Chu đều xách đầy đồ, Tử Nhan cũng không khác là bao.
Hai người tìm một chỗ gần đình nghỉ mát gần hồ, đúng lúc này có một đôi tình nhân rời đi, họ nhanh chân ngồi xuống.
""Bánh gạo nếp khá ngon, anh ăn thử đi.""
Đây là đồ ăn vặt Tử Nhan thích nhất, lần nào đi phố ẩm thực cô cũng sẽ mua món này.
Tô Cảnh Chu gắp một cái lên, anh ngửi thấy mùi gạo nếp nhàn nhạt, vị ngọt mềm, ăn vào không ngấy.
""Thế nào?""
""Khá ngon.""
""Đây là món em thích nhất.""
""Ừm, buổi tối đừng ăn nhiều, khó tiêu hóa.""
Tô Cảnh Chu dặn dò một câu, gạo nếp tính dính, ăn nhiều sẽ khiến chướng bụng.
Tử Nhan gật đầu: ""Ừm.""
Cảnh hồ không tệ lắm, thỉnh thoảng có thuyền đi qua, người ta ngồi trên thuyền thưởng thức cảnh đẹp, còn họ lại đang thưởng thức cảnh thuyền.
Vừa ngắm cảnh đẹp vừa hóng gió, hai người giải quyết xong bữa cơm trưa đầu tiên của kì nghỉ.
Tử Nhan nói: ""Buổi chiều anh có bận gì không?""
""Không có."" Hôm nay Tô Cảnh Chu dự định ra ngoài chơi cả ngày, kết quả giữa chừng lại xảy ra chuyện nên không đi được, buổi chiều cũng chưa có sắp xếp gì.
""Vậy anh có thể làm người mẫu của em không?""
Tử Nhan nhìn cảnh đẹp trước mắt, linh cảm trào dâng, cô muốn vẽ cho Tô Cảnh Chu một bức.
Tô Cảnh Chu chưa được ai vẽ cho bao giờ: ""Được.""
Anh đồng ý khiến Tử Nhan vô cùng vui vẻ. Cô lấy dụng cụ vẽ tranh từ trong túi ra, sau khi chuẩn bị xong tất cả thì bắt đầu vẽ chân dung Tô Cảnh Chu.
Từ nhỏ Tử Nhan đã học vẽ tranh, nền tảng mỹ thuật rất chắc, chỉ mấy phút đã phác thảo được dáng vẻ của Tô Cảnh Chu, hơn nữa thần thái còn rất giống.
Thứ Tô Cảnh Chu không thiếu nhất chính là kiên nhẫn và bình tĩnh, sau khi duy trì một tư thế không cử động trong một lúc lâu, cuối cùng Tử Nhan cũng vẽ xong.
""Em vẽ xong rồi, anh có muốn xem thử không?""
Tử Nhan đưa tranh cho anh, phát hiện động tác của anh hơi cứng, cô nhanh chóng nghĩ có thể do một thời gian dài anh không cử động.
Cô cảm thấy áy náy, mỗi lần cô vẽ sẽ đều chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cho nên cô không chú ý đến chuyện Tô Cảnh Chu giữ mãi một tư thế không chút thay đổi.
""Tay vẫn ổn chứ?""
""Ừm, không sao.""
Tô Cảnh Chu hoạt động tay một chút, một giây sau đã bị Tử Nhan nắm lấy, anh nhìn sang, mặt cô hơi ửng đỏ.
""Em xoa bóp giúp anh.""
""Anh có thể cử động mà, sao lại ngồi yên?""
Tô Cảnh Chu nghiêm túc nhìn cô: ""Không phải em nói anh đừng cử động sao?""
Tử Nhan: ""...""
Cô từng nói thế sao?
Hình như từng nói.
Lúc bắt đầu vẽ cô đã nói một câu như vậy.
Lần đầu tiên cô gặp một người mẫu nghiêm túc như vậy.
""Đỡ hơn không?""
Hai cánh tay của Tô Cảnh Chu đã thoải mái hơn nhiều: ""Đỡ hơn nhiều rồi, em xoa bóp rất chuyên nghiệp, sao em lại biết cái này?""
""Em học từ bố, mỗi lần ông ấy xoa bóp cho mẹ, em đều ở bên cạnh ngồi xem.""
Bố Tử Nhan là bác sĩ, mẹ cô là chuyên gia thiết kế thời trang, lúc công việc bận rộn sẽ phải ngồi cả ngày, cần cổ sẽ đau nhức.
""Bố mẹ em rất tình cảm."" Tô Cảnh Chu lại nói tiếp: ""Quan hệ của bố mẹ anh cũng rất tốt, có dịp thì đến nhà anh chơi đi.""
“Ừa.” Tử Nhan đồng ý: ""Bức tranh này tặng cho anh, mong anh thích.""
""Rất thích."" Tô Cảnh Chu cất tranh đi: ""Vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo xung quanh một chút.""
Vì quá nhiều người đi đường, hai người nắm tay nhau đi dạo không có mục đích, cuối cùng dừng lại trước một chiếc máy gắp gấu.
Tô Cảnh Chu hỏi: ""Em có muốn gấu bông không?""
Tử Nhan nhìn chằm chằm gấu trong máy một lúc lâu: ""Em muốn chú bé bọt biển.""
""Được.""
Tô Cảnh Chu đi đổi tiền xu rồi quay lại, bắt đầu lần gắp thứ nhất.
Tử Nhan còn căng thẳng hơn cả anh: ""A, gắp được rồi gắp được rồi.""
Đáng tiếc vừa di chuyển một cái, gấu bông rơi xuống.
Sắc mặt Tô Cảnh Chu rất bình tĩnh, anh thầm tính toán, bắt đầu lần gắp thứ hai.
Trái tim Tử Nhan thót lại: ""Gắp được rồi, đừng rơi đừng rơi.""
Cô chắp tay trước ngực cầu nguyện, đáng tiếc lúc gần thành công thì lại rơi mất.
""Không sao, không sao, chưa gắp được cũng là việc bình thường, rất khó gắp được gấu ở máy gắp.""
Cô an ủi Tô Cảnh Chu, trong mắt cô, Tô Cảnh Chu là một người tài hoa hơn người, là con cưng của trời, là một người vừa bình tĩnh vừa cẩn thận, dường như không có chuyện gì có thể làm khó anh.
Bây giờ lại vì gắp gấu cho cô mà thất bại hết lần này đến lần khác.
Tô Cảnh Chu vẫn rất bình tĩnh, anh nghiêng đầu nhìn Tử Nhan đang uể oải nhưng vẫn an ủi anh.
""Ừm, lần này nhất định có thể.""
Lòng tin của Tử Nhan lại bùng lên vì lời nói của anh, cô nhìn anh nhét xu vào, hạ cần kéo xuống rồi nâng lên, gấu bông rơi xuống hố, thành công.
""Trời ạ, thành công rồi, Tô Cảnh Chu, anh tuyệt vời quá!""
Tô Cảnh Chu đưa gấu bông cho cô: "Tặng em.""
Tử Nhan vô cùng ngưỡng mộ anh: ""Anh lợi hại quá!""
""Em còn muốn gì nữa?"" Tô Cảnh Chu cười.
Tử Nhan ôm gấu bông: ""Em muốn một con bọt biển khác nữa, vậy sẽ thành một đôi.""
""Được, anh gắp cho em.""
Cuối cùng hai người ôm đầy gấu bông rời đi, người đi đường hâm mộ nhìn theo, người kia gắp gấu giỏi quá!
Sau bữa tối, Tô Cảnh Chu đưa Tử Nhan về, lúc chuẩn bị rời đi được cô tặng một con bọt biển.
""Tặng anh con này.""
""Anh về cẩn thận nha, bai bai.""
""Tạm biệt.""
Lúc Tô Cảnh Chu về đến nhà đã là chín giờ, trong nhà đen kịt, dì giúp việc thường đi ngủ sớm, bố mẹ đã đi du lịch một tuần nay nên không có ở nhà.
Em gái và Lục Úc đi hẹn hò, chắc giờ vẫn chưa về.
Lúc anh đi Tiểu Bạch cũng không có ở nhà, có lẽ đang ở phòng mình.
Anh vừa bật điện lên đã nghe thấy một giọng nói vang lên từ ghế sô pha trong phòng khách.
""Cảnh Chu, sao bây giờ anh mới về?""
Tô Cảnh Chu bị giọng nói bất ngờ vang lên làm cho giật mình. Anh nhíu mày đi qua: ""Em ở phòng khách làm gì vậy? Sao không về phòng ngủ?""
"Em chờ anh đấy."" Tô Quân Bạch oán trách: ""Hai người các anh ra ngoài hẹn hò, không ai quan tâm đến em.""
""Không còn sớm nữa, không có việc gì thì đi ngủ sớm đi."" Tô Cảnh Chu ôm gấu bông lên tầng.
Tô Quân Bạch đi theo sau: ""Cảnh Chu, anh và Tử Nhan đang yêu nhau đấy à?""
""Liên quan gì đến em?"" Tô Cảnh Chu đưa tay ra muốn vuốt con gấu bông: ""Đừng có đụng vào.""
Tô Quân Bạch cắt lời anh: ""Em sờ thì sao chứ?""
""Không cho.""
""Ích kỉ."" Tô Quân Bạch cằn nhằn: ""Gặp sắc quên em trai, em phát hiện bây giờ anh đã thay đổi rồi, động một tí là cười, anh rất vui.""
""Ừm."" Tô Cảnh Chu: ""Em không phục?""
""Em nào dám."" Tô Quân Bạch khoanh tay dựa vào cửa.
""Không phục thì em cũng yêu đi, như thế sẽ có người quan tâm đến em."" Tô Cảnh Chu: ""Thật ra yêu đương rất tốt, ở cùng với cô ấy, em sẽ cảm thấy cả thế giới đều là của em.""
""Còn gì nữa không?""
""Gặp sẽ rất vui, không gặp sẽ nhớ, sẽ muốn nói chuyện với cô ấy, nhìn thấy cô ấy sẽ cảm thấy thỏa mãn.""
""Còn nữa không?""
""...""
Tô Quân Bạch nghe lời Cảnh Chu nói, cuối cùng hỏi một câu: ""Vậy trước mặt Tử Nhan anh cũng sẽ tim đập mạnh, trong đầu cũng là bóng dáng của cô ấy thôi sao?""
Tô Cảnh Chu cảm thấy có chút kì lạ, Tiểu Bạch bình thường rất chống cự tình yêu, bây giờ lại hỏi chuyện này cẩn thận như vậy
""Ừm, thế nào? Em thích ai rồi?""
""Sao có thể chứ?""
Tô Quân Bạch trực tiếp chối, sau khi anh về vẫn nhớ đến Sát Lệ Na, nhất định do hôm nay nắng to quá nên mới làm ảnh hưởng đến đầu óc của anh.