@Vài ngôi sao khách mời, tên phía sau Lục Úc chính là Diệp Đan Hân.
Bởi vì trước đó hai người từng bùng lên tin đồn, vì vậy tên của cả hai ở cạnh nhau chính là một điểm bùng nổ rất lớn, hầu hết bình luận bên dưới đều thảo luận về mối quan hệ của hai người họ.
Tô Chi tùy ý lướt xem, sau một lúc, Lục Úc gửi qua một vài tin nhắn, WeChat, phần lớn đều giải thích anh và Diệp Đan Hân không có bất kỳ quan hệ gì.
Tô Chi trả lời anh, “Không cần giải thích, tôi tin anh.”
Quen biết Lục Úc lâu như vậy, sự tin tưởng này vẫn có, dẫu sao anh cũng là một người tốt.
Lục Úc nhìn thấy câu tin tưởng này, trái tim ổn định lại, không hiểu lầm là tốt rồi.
“Nói chuyện với ai thế, cười ngọt ngào như vậy.” Chu Huy thấy mình nói chuyện với anh, anh không nghe vào.
Lục Úc tắt điện thoại, không nghĩ nhiều nói, “Bạn.”
Nếu để Chu huy biết anh có tâm tư khác với Tô Chi, anh ta sẽ bị tức chết hay không.
Địa điểm ghi hình “Một tuần hạnh phúc bên bé cưng” ở khu vực ngoại thành, nơi đây không có sự phồn hoa của thành phố, nhưng phong cảnh và bầu không khí rất tốt.
Ở đây có một dãy nhà bình dân, gọn gàng sạch sẽ, bên ngoài g rất đẹp.
Các khách mời ghi hình chương trình giải trí về cuộc sống chăm sóc bé ở đây một tuần.
Phát sóng trực tiếp bắt đầu lúc 8 giờ, ngay lập tức rất nhiều cư dân mạng tồn thủ* chen vào.
*蹲守 tồn thủ: bí mật ở nơi nào đó chờ đợi người có hiềm nghi phạm tội xuất hiện để bắt lấy.
Người đầu tiên đến điểm ghi hình là Diệp Đan Hân, khuôn mặt cô ta đẹp và quyến rũ, cách ăn mặc khá là gợi cảm, cười lên rất xinh đẹp, cũng thu hút người khác.
Bởi vì khuôn mặt cô ta ưa nhìn, ở trong giới giải trí đã mang lại rất nhiều thuận tiện cho cô ta, tài nguyên nhận được cũng có rất nhiều lựa chọn.
Bộ phim quay cùng Lục Úc lần đó là cô ta nỗ lực giành được, độ hot và chủ đề thảo luận sau này đều là những gì mà cô ta đoán trước được.
Vì vậy lần này cô ta lại cố gắng giành được chương trình giải trí chăm trẻ này, chuyện này vừa bắt đầu công bố tên đã dẫn tới đề tài cao như vậy, tuần tiếp theo cũng sẽ không lo mức độ chủ đề.
“Chào mọi người, tôi là Diệp Đan Hân, rất vui được gặp mặt mọi người.”
Sau khi cô ta đi tới, chào hỏi với mọi người và cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp, rất nhiều cư dân mạng bị nhan sắc của cô ta đánh đòn chí mạng.
“Nữ thần Đan của tôi đẹp quá, trái tim của tôi sắp nhảy ra ngoài rồi.”
“Nữ thần cười lên thật đẹp.”
“Mong chờ cuộc sống chăm trẻ của nữ thần Đan.”
…
Bởi vì cô ta đến mà bão bình luận ngay lập tức trở nên nhiều hơn, đạo diễn nhìn thấy đột hot này thì gật đầu hài lòng.
Lần này quả là vận may vô cùng tốt, không những mời được Lục Úc, Diệp Đan Hân chủ động yêu cầu tham gia.
Sau khi Diệp Đan Hân đến, vẫn luôn cười mỉm tìm chủ đề cùng tổ chương trình, nói về cuộc sống vặt vãnh của cô ta, ví dụ như dậy quá sớm, không trang điểm cho khuôn mặt thật tốt.
Lâm Mạt xem phát sóng trực tiếp ở trước màn hình nghe thấy lời này, vẻ mặt cau có, “Nói chuyện giống như con chồn cái, muốn khen phẩm hạnh trời ban của mình nói thẳng ra là được rồi, vẫn còn giở trò cũ rích này.”
Tô Chi bình luận, “Cô ta quả thực trông rất đẹp, rất có khí chất.”
Diệp Đan Hân vừa xuất hiện, trên bão bình luận đều khen lời nói của cô ta.
“Đều là hoá ra, tẩy trang xong chắc chắn không đẹp bằng cậu.” Lâm Mạt nói, “Dù sao tớ cũng không thích người cọ nhiệt của thần tượng tớ.”
Tô Chi gật đầu, “Đúng vậy.”
Dựa vào tiếng tăm của Lục Úc, người khác ăn vạ cọ nhiệt chắc chắn có thể tăng vọt chủ đề.
Lâm Mạt nói, “Đáng ghét, Diệp Đan Hân tốt nhất cách xa thần tượng của tớ một chút, nếu không cô ta sẽ bị mắng đến chết.”
Fan bạn gái của Lục Úc đều không ăn kiêng, bọn họ tràn đầy sức chiến đấu.
“Đừng nói nữa, Lục Úc ra rồi.”
Tô Chi nhắc xong, phát hiện Lâm Mạt hét càng to hơn, “A a a a a! Nam thần của tớ đẹp trai quá, buổi trưa không cần ăn cơm nữa, tớ nhìn thấy mặt anh ấy đã no rồi.”
Tô Chi, “…”
Đây chính là sự điên cuồng của con gái đu idol.
Khi Lục Úc đi đến, địa điểm đã có hai khách mời, một người trong đó là Diệp Đan Hân, người còn lại là khách mời nam, Lục Úc không quen lắm.
Anh xuất hiện sau ống kính, chào hỏi với bọn họ.
“Chào các bạn, tôi là Lục Úc.”
“Xin chào, tôi là Diệp Đan Hân, đã lâu không gặp.”
“Xin chào, tôi là Kiều Lưu.”
Ba người chào hỏi nhau.
Lúc đó cư dân mạng phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Lục Úc, bão bình luận nổ tung.
“A a a! Lục Úc! Ăn mặc như này cũng đẹp trai quá đi!”
“Lục Úc, cuối cùng cũng đợi được anh!”
“Em rất muốn xem anh chăm trẻ, nam thần chăm trẻ nhất định sẽ vô cùng thú vị.”
“Ha ha ha, tôi đã nghĩ đến cảnh tượng này rồi.”
“Cầu nguyện nam thần chớ xúi quẩy rút được một đứa trẻ hư.”
…
Sự xuất hiện của Lục Úc làm cho phòng phát sóng trực tiếp vốn đã nổi tiếng lên độ cao mới, khuôn mặt của đạo diễn ở phía sau ống kính gần như co rút vì cười.
Đây chính là lưu lượng đến từ đỉnh lưu, độ hot vấn đang tăng lên.
Chu Huy vẫn luôn quan sát chủ đề của chương trình, quả nhiên gần giống như anh dự đoán, Lục Úc dựa vào khả năng của mình kéo tỷ lệ người xem lên một nửa, còn một nửa đến từ tin đồn của anh và Diệp Đan Hân.
Anh ta xoa cằm, mặc dù vui mừng với khả năng kéo nhiệt độ của Lục Úc, nhưng mà, không mong anh tạo ra tin đồn nóng với ngôi sao nữ khác.
Mặc dù cư dân mạng rất thích đề tài này, nhưng không tốt đối với danh tiếng của Lục Úc, bọn họ xử lý cũng ngứa mắt.
Anh ta phải luôn luôn để mắt đến, lỡ như chủ đề gì không tốt xảy ra thì phải nhanh chóng chỉ dẫn.
Trước túp lều của nhà bình dân, sau khi Lục Úc đến, lại có khách mời khác đến đây, tổng cộng năm khách mời, trước sau đều tập trung đông đủ.
Trừ Diệp Đan Hân, Lục Úc và khách mời khác đều không quen nhau, nhưng anh không đứng cùng chỗ với cô ta.
Ngược lại Diệp Đan Hân có ý muốn đứng chung với anh, ở trước ống kính, cô ta không thể lộ liễu quá.
Sau khi khách mời tập trung đông đủ, đạo diễn bắt đầu tuyên bố quy tắc.
“Hoan nghênh mọi người đến địa điểm ghi hình “Một tuần hạnh phúc bên bé cưng”, chúng ta sẽ ở đây sống một tuần với các bé.”
“Trước khi bắt đầu ghi hình, mọi người hãy lấy một quả bóng nhỏ trong giỏ, đây sẽ là nhiệm vụ ngày hôm nay của các bạn.”
“Mỗi ngày tổ chương trình sẽ cung cấp một vài nguyên liệu thực phẩm cho các bạn, chỉ đủ một bữa ăn, vì vậy tiếp theo các bạn phải tự cung tự cấp khi chăm trẻ.”
“Việc lựa chọn ngôi nhà đến lập kế hoạch dựa vào thứ tự ưu tiên các bạn hoàn thành xong nhiệm vụ.”
“Nếu không có vấn đề gì, vậy buổi ghi hình hôm nay của chúng ta liền bắt đầu.”
Đạo diễn vừa dứt lời không bao lâu, Diệp Đan Hân nhìn xung quanh, đưa tay lên, “Đạo diễn, khách mời nhí đâu?”
Không có khách mời nhí, bọn họ ghi hình thế nào?
Đạo diễn nói, “Đây chính là nhiệm vụ hôm nay của các bạn, tìm những khách nhí dựa theo manh mối, đưa chúng đến đây an toàn.”
Mọi người, “…”
Quy tắc này có chút lừa bịp, ngộ nhỡ không tìm được khách mời nhí phải làm thế nào? Lỡ như tìm được khách mời nhí, chúng không chịu đến đây phải làm thế nào? Lỡ như không chịu đến còn khóc nữa thì sao?
“Tổ chương trình thật biết cách chơi.” Lâm Mạt nói, “Khẩn cầu nhiệm vụ của nam thần đừng khó quá, đứa trẻ tìm kiếm cũng đừng khó luôn.”
Tô Chi nhìn phòng phát sóng trực tiếp, “Chắc là vận may của Lục Úc sẽ không đen đủi như vậy nhỉ?”
Sau khi cô nói thế xong, Lục Úc trong ống kính mở tờ giấy trong tay ra, ống kính chiếu đến tờ giấy của Lục Úc, cư dân mạng cũng nhìn thấy nội dung.
“Elly, mặc váy hoa, tết bím tóc sừng bò, thích ăn đồ ngọt, thích chơi trốn tìm, thích khóc, thích nghe nhạc thiếu nhi, phải hát một bài chim én nhỏ mới đi theo bạn à.”
Sau khi cư dân mạng đọc xong, đã cười xấu xa.
“Ha ha ha, miêu tả này tuyệt đối là một cô bé thích khóc.”
“Trời ơi, ghét nhất là trẻ em thích khóc, vô cùng phiền phức.”
“Hát nhạc thiếu nhi, tôi có thể nghe Lục Úc hát nhạc thiếu nhi sao?”
“Còn thích chơi trốn tìm, anh ấy phải tìm thế nào.”
“Ha ha ha, Lục Úc có thể sống chung hòa hợp với cô nhóc giống như công chúa nhỏ này không?”
…
Các khách mời đều nhận được nhiệm vụ, dựa theo gợi ý nhiệm vụ chuẩn bị đi tìm các vị khách nhỏ.
Gợi ý nhiệm vụ của Lục Úc là vườn a, đây là nơi bị khách nhỏ đang ở, anh cần phải tìm thấy cô bé và đưa về, nấu cơm cho cô bé.
Gợi ý nhiệm vụ của Diệp Đan Hân là con trai, cô ta phải đến trước cổng làng tìm người.
Nơi mà ba khách mời khách phải đi đều khác nhau, địa điểm mỗi khách mời nhí được sắp xếp đều không ở cùng một chỗ.
Nhưng con đường phải đi qua gần giống nhau, thế là mọi người đều xuất phát chung một con đường.
Diệp Đan Hân rất giỏi giao tiếp, chưa được một lúc đã hòa mình cùng ba khách mời khác, mọi người đều có ấn tượng tốt với cô ta.
Không bao gồm Lục Úc, thỉnh thoảng bọn họ gọi tên, anh mới nói một câu, thái độ không lạnh không nóng, rất lịch sự.
Cho dù là như thế, khách mời khác vẫn sẽ thường thường gọi tên anh, thái độ nhiệt tình.
Mấy lần Diệp Đan Hân muốn tìm chủ đề trò chuyện với Lục Úc, nhưng vẫn không tìm được chủ đề gì phù hợp, cô ta lại không thể thể hiện quá lộ liễu trước ống kính.
Cứ như vậy đã bỏ lỡ cuộc trò chuyện với Lục Úc.
Lục Úc nhìn thấy cánh đồng hoa trước, anh nói, “Tôi đến rồi, qua đó trước, các người từ từ tìm.”
“Đi đường ruộng cẩn thận một chút, coi chừng té ngã.” Diệp Đan Hân vừa vặn nhắc một câu.
Lục Úc gật đầu, sau đó quay người rời khỏi nhóm.
Diệp Đan Hân nhìn theo bóng dáng của anh, trên mặt nở nụ cười, lại tiếp tục đi về phía trước cùng những người khác.
Nơi đây là một cánh đồng hoa rất lớn, trên cánh đồng đầy hoa với nhiều màu sắc, vô cùng xinh đẹp.
Lục Úc bước đi trên cánh đồng hoa, trong tâm trí tự dưng nhớ đến cảnh chạy nhảy cùng Tô Chi trong biển hoa, mỗi lần nghĩ đến đều sẽ bất giác mỉm cười.
Fan hâm mộ xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này đâu thể chịu được nụ cười này của thần tượng.
“A a a! Tôi sắp chết trong nụ cười của nam thần rồi, này cũng tuyệt quá, tôi sắp chịu không nổi nữa.”
“Ôi mẹ ơi, cảnh này tuyệt mỹ quá, thần tượng đứng trong cánh đồng hoa cười, trái tim tôi chí mạng rồi.”
“Tuyệt quá, tôi rất thích!”
…
Lâm Mạt xem phát sóng trực tiếp cũng kích động.
“A a a, mặc dù không có ở trường quay nhìn thấy con trai Úc xuất hiện trong biển hoa, nhưng thấy ở trên mạng cũng coi như toàn vẹn nguyện vọng của tớ rồi.”
Tô Chi lặng lẽ cách xa cô ấy một chút, nước miếng sắp phun hết lên mặt cô rồi.
“Chú ý chút đi.”
“Tớ chú ý không nổi!” Lâm Mạt hét lớn.
Tô Chi, “…”
Tai sắp bị cô ấy ồn ào hỏng rồi.
Lục Úc hồi tưởng xong, nhớ đến nhiệm vụ của mình, tìm khách mời nhí trong cánh đồng hoa.
Tổ chương trình không hãm hại lắm, sau khi Lục Úc đi một đoạn trong cánh đồng hoa, đã nhìn thấy một bé gái nhỏ mặc váy hoa ở giữa đồng hoa.
Cô bé ngồi xổm trên mặt đất hái hoa, trên đầu còn cài mấy bông hoa xinh đẹp, rất đáng yêu, dễ thương.
Nhìn thấy Lục Úc cũng không sợ lạ chút nào, cô bé còn chủ động nói chuyện, “Anh trai lớn ơi, anh cũng đến hái hoa sao?”
“Đúng vậy.” Lục Úc gật đầu, đi về phía cô bé, cảm thấy cô nhóc này có vẻ không khó ở chung lắm.
“Để anh giúp em.”
Bàn tay nhỏ mũm mĩm của cô bé cầm một đóa hoa, hồi lâu không thể tháo ra, Lục Úc ngồi xuống, giúp cô bé gỡ bông hoa xuống.
Cô bé nhận lấy hoa, mỉm cười với anh, sau đó đưa một bông hoa nhỏ màu đỏ trên tay cho anh, “Đội lên đầu cho anh.”
“Anh trai lớn tết tóc, không thể đội cái này.” Lục Úc cười, “Cũng đội không đẹp bằng em.”
“Anh trai lớn nói lung tung, anh không đội sao biết không đẹp, cứ muốn anh đội, anh đội đi.”
Cô gái nhỏ vừa rồi vẫn còn mím môi vẻ mặt vui cười, trông như sắp khóc đến nơi.
Lục Úc, “…”
Có chút lúng ta lúng túng, không phải vừa rồi rất tốt sao? Sao nói khóc liền khóc rồi?
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, anh đội.”
Chung quy vẫn sợ nước mắt của đứa trẻ, anh lấy hoa đội lên đầu.
Sau khi cô bé nhìn thấy, đôi mắt vừa rơi nước mắt lại cười lên.
Fan hâm mộ nhìn thấy cảnh này cũng bật cười.
“Một giây trước tôi mừng cho thần tượng gặp được thiên thần nhỏ, kết quả một giây sau đã trở thành mít ướt.
“Cầu bóng đen tâm lý của Lục Úc.”
“Nói chứ sau khi thần tượng đội hoa nhỏ đỏ lên rất xinh đẹp, khà khà.”
“Người có thể gây khó dễ cho nam thần cao lãnh chỉ có nhóc mít ướt.”
“Tôi ghét con nít khóc nhất, Lục Úc sắp tiêu rồi.”
…
Sau khi Lục Úc dỗ cô bé xong, tự giới thiệu, “Bạn nhỏ à, em là Elly nhỉ? Anh là Lục Úc, chúng ta sẽ sống cùng nhau một tuần này, em thích anh trai lớn chứ?”
Anh mỉm cười với cô nhóc, dáng vẻ vô cùng ân cần.
Cô bé gật đầu, “Elly thích ạ, anh trai lớn trông rất đẹp trai.”
Nhóc con này vẫn là một người mê ngoại hình đẹp, Lục Úc cười, “Em chơi xong rồi chứ? Về nhà cùng anh trai lớn được không?”
Tìm thấy khách mời nhí, phải đưa cô bé quay về, sau đó chia sau rồi nấu bữa trưa, nhiệm vụ buổi chiều chính là dọn dẹp nhà cửa.
Cái đầu nhỏ của Elly lắc dữ dội, “Em không muốn về, em vẫn muốn hái hoa, em phải hái thật nhiều hoa tặng mẹ.”
“Vậy anh giúp em hái có được không?” Lục Úc vừa hái vừa nói, “Anh biết có một nơi hoa còn đẹp hơn hoa ở đây, em có muốn đi xem thử không?”
Lời này vừa nói ra quả nhiên đã thu hút sự chú ý của Elly, “Thật sao?”
Cô bé mở to đôi mắt, “Ở đâu vậy ạ?”
“Ở bên kia, rất đẹp đấy.” Lục Úc chỉ đường theo hướng khi anh đến.
Bên đó thực sự có hoa, là Hồng Trung Hoa trồng riêng biệt, đang nở rộ.
“Được ạ, thế chúng ta nhanh qua đó đi.”
Elly hoàn toàn quên mất việc mà tổ chương trình dặn dò, đừng dễ dàng đi theo khách mời, còn muốn Lục Úc hát nhạc thiếu nhi mới có thể đi.
Lục Úc nắm tay cô bé đưa cô bé về trước nhà, những khách mời khác vẫn chưa quay về.
…
“Tuyệt vời, Lục Úc vậy mà đưa cô bé mít ướt về đầu tiên.”
“Đây gọi là thuận theo sở thích, Lục Úc thật biết cách nắm bắt tâm tư của đứa trẻ.”
“Đúng vậy, sau này tôi sẽ dỗ đứa bé như thế này.”
“Sao tôi không thấy trước nhà có hoa nhỉ.”
“Có mà, bên cạnh ngôi nhà.”
…
Lục Úc đưa Elly về, không hái hoa cho cô bé, mà tặng cho cô bé một món quà mà anh đã chuẩn bị, lực chú ý của cô bé nhanh chóng chuyển dời, lập tức bị con búp bê thu hút.
Bọn họ được chọn nhà đầu tiên.
Nhìn ngôi nhà từ bên ngoài cũng khá giống nhau, nhưng trang bị bên trong hoàn toàn khác, có phòng sang trọng, có phòng bình thường, còn có giường ghép lớn.
Được chọn nhà đầu tiên, Lục Úc đương nhiên chọn căn tốt nhất, lúc quét dọn vệ sinh, những khách mời khác cũng lần lượt trở về, cả người có phần nhếch nhác bời vì những đứa trẻ không nghe lời lắm.
Bữa trưa cần bọn họ tự nấu, có thể tách ra, cũng có thể mọi người ăn cùng nhau.
Nguyên liệu mà tổ chương trình cung cấp không nhiều lắm, cần nj họ tự mình bàn bạc.
Mấy khách mời đều đồng ý ăn cùng nhau, Lục Úc chỉ biết nấu món đơn giản, cũng đồng ý ngay.
Diệp Đan Hân phát huy tài năng nấu nướng của cô ta, “Để tôi nấu cơm trưa cho, bọn họ đều bận rộn, Lục Úc anh rảnh chứ? Giúp tôi một tay đi.”
Những đứa trẻ của khách mời khác đều đang khóc nháo, khách mời nhí của Lục Úc đang chơi búp bê, một khung cảnh hài hoà.
“Tôi khá giỏi dỗ trẻ con.” Lục Úc đến trước mặt đứa bé đang khóc ầm ĩ, “Chúng ta đổi nhiệm vụ thử xem.”
Khách mời nam vừa nghe, lập tức cảm động, Lục Úc là thiên thần ư, ông trời đặc biệt cử anh đến giải cứu anh ta bị đứa bé hành hạ.
“Được, thế anh vất vả rồi.”
Diệp Đan Hân nhìn thấy màn này, chỉ có thể giả vờ vui vẻ, vốn muốn chung khung hình với Lục Úc, quay mấy đoạn, nhưng anh hoàn toàn không phối hợp.
Buổi ghi hình tiếp theo Lục Úc luôn có cách không xuất hiện cùng cô ta, fan trái lại rất thích, nhưng cư dân mạng không xem được.
“Con ai Úc ấn tượng quá, chính là thế này, đừng để ý đến cô ta, đừng đến gần cô ta.”
Lâm Mạt đang xem cảnh này trực tiếp đứng dậy hoan hô, như thể đang xem trận đấu bóng đá vậy.
Tô Chi đang ăn đồ ăn vặt, “Cậu cẩn thận chút, làm ồn đến chú Du, một lát chú ấy sẽ xuống gào thét cho xem.”
Mấy ngày nay đều là Tô Chi trông tiệm, Du Gia Lý vẽ truyện tranh ở trong phòng, bế quan tu luyện, làm thế nào cũng không ra ngoài.
“OK, OK.” Lâm Mạt trở về ngồi xuống, “Chi Chi, khi nào cậu định về thành phố Kinh?”
“Chắc là nhanh thôi.” Tô Chi đang đợi báo cáo DNA mà Lục Úc đưa đến bệnh viện, chờ có kết quả rồi quay về.
9 giờ tối hôm đó, Tô Chi nhận được tin nhắn của Lục Úc, quan hệ cha con giữa Du Gia Lý và ông nội Lục Úc, kết quả xét nghiệm trên báo cáo cao đến 99,9%.
“Chú Du thật sự là chú nhỏ của anh ư, trời ơi, điều này cũng trùng hợp quá.”
Trước kia cô cảm thấy Lục Úc mà Du Gia Lý trông giống nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ về phương diện này.
“Tôi cũng thấy rất trùng hợp.” Lục Úc cuối cùng cũng hạ trái tim treo lơ lửng xuống, còn có một cảm giác hài lòng vì tìm thấy người thân, “Đợi mấy ngày nữa, tôi đến đón chú nhỏ về nhà, em muốn về cùng chứ?”
“Được, tôi chờ ở bên này rất lâu rồi.”
Mỗi ngày Tô Chi đều có thể nhận được lời hỏi han quan tâm từ gia đình, trở về sớm chút cũng được.
*
Chương trình giải trí chăm bé thời gian một tuần không xuất hiện vấn đề gì lớn lắm, khoảng thời gian này Diệp Đan Hân luôn muốn tìm đề tài trò chuyện với Lục Úc, đều bị anh tránh né.
Việc chung sống giữa hai người không gây ra quá nhiều điểm bùng nổ, cứ trôi qua an toàn như vậy, lúc rời đi, Tiểu Elly vừa khóc vừa ôm lấy Lục Úc không muốn cho anh đi, muốn về nhà với anh.
Vẫn là mẹ của Tiểu Elly dỗ dành rất lâu mới dỗ được cô bé, đỏ mắt nhìn Lục Úc.
Lục Úc lại tặng cho cô bé một con búp bê nhỏ, “Tạm biệt, Tiểu Elly.”
Sau khi anh lên xe, Chu Huy vui cười khen, “Tiểu Úc, lần này cậu thể hiện khá tốt đấy, không ngờ rằng cậu thật sự biết chăm trẻ nha.”
Chuyện trước đó anh ta lo lắng đã không xảy ra, vì Lục Úc thật sự biết dỗ trẻ con, khi đối mặt với đứa trẻ, anh hoàn toàn khác với ngày thường.
Anh ta hoàn toàn không biết Lục Úc còn có khả năng này, đối mặt với quỷ nhỏ cũng có thể chữa lành cho cậu bé.
Trọng tâm của Lục Úc là mặt khác, “Độ thảo luận của tôi và Diệp Đan Hân không lên chứ?”
“Hoàn toàn không có.” Chu Huy cười nói, “Lần này cậu làm rất tốt, có lẽ cô ta nổi giận quá chừng, hy vọng lần sau cô ta đừng cứ muốn đi đường tắt, chăm chỉ quay phim, cố gắng làm việc mới là chuyện chính đáng.”
Lục Úc nghe thấy điều này mới yên tâm, tuyệt đối không thể làm ra tin đồn gì không cần thiết với Diệp Đan Hân nữa, sẽ rất phiền phức.
Còn sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Anh bật WeChat gửi tin nhắn cho Tô Chi, “Sáng mai tôi đến trấn Thanh Thuỷ đón các em.”
Sau đó nói với Chu Huy, “Tìm thấy chú nhỏ của tôi rồi, ngày mai tôi sẽ đến đón chú ấy về nhà.”
“Tôi biết rồi, cậu đi đường cẩn thận, đừng xảy ra chuyện gì.”
Từ lâu Chu Huy đã biết Lục Úc có một chú nhỏ mất tích, nhưng vẫn chưa tìm thấy, đây cũng không phải là đề tài gì tốt, bọn họ chưa bao giờ trò chuyện về nó.
Sau khi Lục Úc về nhà, liền nói tin này cho ông nội và chị anh.
“Ông nội, chị, tìm thấy chú nhỏ rồi, đang ở trấn Thanh Thuỷ, ngày mai cháu định đón chú ấy về nhà, đây là kết quả DNA giữa ông nội và chú nhỏ.”
Lục Úc đưa tờ đơn cho ông nội lớn tuổi, sức khỏe của ông cụ vẫn không tốt lắm, thường xuyên bị ho.
Ban đầu ông cụ nghe thấy lời nói của Lục Úc, vẫn cho rằng anh đang nói đùa, đến khi nhìn rõ kết quả trên tờ đơn, bàn tay vốn bình tĩnh liền run rẩy vì kích động.
“Tiểu Úc, thằng bé đang ở đâu? Thằng bé vẫn ổn chứ? Khụ khụ…”
Điều đau buồn nhất trong cuộc đời của ông cụ chính là trong một ngày mất đi con trai cả, con dâu cả, con trai thứ hai, suýt chút cũng mất đi đứa cháu trai.
Sau hôm đó, ông cụ già đi rất nhiều, nhưng công ty cần ông ấy, cháu trai và cháu gái vẫn còn nhỏ, ông ấy chỉ có thể gánh vác trọng trách nuôi nấng bọn họ trưởng thành.
“Ở trấn Thanh Thuỷ ạ, chú nhỏ rất khoẻ.” Lục Úc đỡ lấy ông cụ, “Ông nội, ông đừng kích động, chú ý sức khỏe.”
Lục Tiêu Ca cũng nói, “Chuyện lớn như vậy, sao bây giờ em mới nói? Hại chúng ta không có chút chuẩn bị gì cả.”
“Em cũng sợ cảnh mừng hụt.” Lục Úc không dám nói trước, “Lỡ như em tính toán sai, ông nội không phải sẽ buồn sao.”
“Em nghĩ như vậy cũng đúng.” Lục Tiêu Ca gật đầu, “Nếu đã tìm được chú nhỏ, đừng đợi đến mai nữa, bây giờ đến trấn Thanh Thuỷ đón chú nhỏ về.”
Lục Úc biết tính cách hùng hùng hổ hổ của chị anh, “Chị à, đã hẹn sáng mai rồi.”
“Không sao, chúng ta đến đó thăm chú nhỏ trước, sáng mai rồi đón chú ấy về.” Lục Tiêu Ca nói, “Ông nội thấy sao?”
“Giờ đi, gọi điện kêu trực thăng đến, càng nhanh càng tốt.” Ông cụ nói ra, Lục Tiêu Ca gật đầu, “Được ạ.”
Lục Úc, “…”
Kế hoạch của Lục Úc bị xáo trộn rồi, anh vốn định buổi sáng đến đón Tô Chi và chú nhỏ, buổi trưa đến đó còn có thể kịp bữa trưa, lần duy nhất đến ăn chực một cách quang minh chính đại.
Đã bị chị gái và ông nội anh quấy nhiễu như vậy, đừng nói bữa trưa ngày mai, đến cả bữa cơm tối nay cũng không ăn nổi.