Hai ông anh rể dắt tay em gái của bọn họ đến hôn lễ.
“Anh cả, anh hai.”
Lục Úc nhỏ hơn bọn họ, gọi anh rất thuận miệng.
Khi nhóm phù rể phía sau anh nhìn thấy Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch đều trở nên im lặng, bọn họ không dám lỗ mãng ở trước mặt hai người này.
Ngộ nhỡ đắc tội với anh vợ ở đâu đó, thì Lục Úc sẽ xui xẻo.
“Ừ.”
Tô Cảnh Chu lạnh nhạt đáp, “Muốn qua cánh cửa này thì phải bày tỏ sự chân thành của mình và hết lòng cả đời.”
Tô Quân Bạch theo sau nói, “Em gái chúng tôi giao cho cậu, cậu phải tốt với em ấy, nếu ngày nào đó em ấy gầy đi, khóc, tôi sẽ cho cậu biết tay.”
Vẻ mặt Lục Úc nghiêm túc nói, “Em biết rồi, em sẽ đối xử tốt với cô ấy, xin hai anh cứ giao Tô Tô cho em, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu ấm ức một chút nào.”
Giọng của anh không lớn cũng không nhỏ, Tô Chi bọn họ chỉ cách một cánh cửa cũng nghe thấy lời của anh.
Tô Chi nở nụ cười, cô bằng lòng tin tưởng Lục Úc.
Vốn mọi người chặn ở cửa sau khi nghe thấy lời này, đều lộ ra vẻ mặt hũ chua, vô tình lại bị bọn họ rắc cẩu lương.
Thức ăn này thật đầy bụng, còn đáng ghen tị là chuyện thế nào?
Giao Tô Chi cho Lục Úc tất nhiên không thể dễ dàng như vậy, không làm khó anh chút, còn nghĩ rằng em gái của bọn họ rất dễ bị lừa mất thì sao?
Tô Quân Bạch khoanh tay nói, “Trả lời mấy câu hỏi thì cho cậu vào.”
“Xin cứ nói.”
Tô Quân Bạch hỏi, “Sau khi kết hôn, ai làm việc nhà? Ai chăm con? Ai nắm giữ quyền tài chính?”
Câu hỏi này là câu quá dễ dàng, nhưng Lục Úc trả lời rất nghiêm túc, “Em làm, con em chăm, trong nhà Tô Tô quyết định, những việc này đều là lời thật lòng.”
Tô Quân Bạch lại hỏi tiếp, “Nếu cậu làm Chi chi không vui, cậu sẽ dỗ em ấy thế nào?”
Lục Úc đáp, “Em sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Tô Quân Bạch chợt nghẹn họng, lại hỏi tiếp, “Nói cho tôi biết, khi cậu thích đã phải lòng Chi Chi? Dụ dỗ con bé đi khi nào?”
Câu hỏi này anh vẫn chưa nhận được đáp án, lần này anh nhất định phải làm rõ ràng.
Lục Úc, “…”
Câu hỏi này đã trả lời rồi, có phải Tô Quân Bạch cố ý lại thế này với anh không?
Lục Úc nói, “Thời gian cụ thể em không thể cho anh câu trả lời chính xác, em đã thích Tô Tô trước đây rất lâu rồi, sau khi Tô Tô thi đại học.”
Câu trả lời này vừa ra, sắc mặt Tô Quân Bạch quả nhiên liền thay đổi.
Thằng cha chết tiệt này vậy mà lại nhớ nhung em gái anh sớm như vậy, lúc đó Chi Chi mới 17 tuổi.
“Lục Úc, cậu được lắm! Cậu!”
“Được rồi, đây cũng coi như là duyên phận của Chi Chi và cậu ấy.”
Tô Cảnh Chu giữ Tô Quân Bạch sắp mất kiểm soát lại, hời hợt nói, “Chắc là trên đường đến đây cậu đã vất vả rồi, chúng tôi đã chuẩn bị thức ăn cho cậu.”
Vẻ mặt bình tĩnh này của anh, Lục Úc cảm thấy còn đáng sợ hon Tô Quân Bạch mất kiểm soát.
Tô Cảnh Chu bưng một đĩa tráng miệng đến trước mặt anh, là loại bánh gato và bánh quy nhỏ siêu ngọt.
Bọn họ biết Lục Úc không thích ăn đồ ngọt lắm, cho nên cố ý chuẩn bị đại lễ này cho anh.
Đồ ăn vẫn là anh và Tiểu Bạch tự tay làm, bên trong chứa đầy sự yêu thương của bọn họ đối với anh.
“Đây là đồ ăn do chính tay chúng tôi làm đón tiếp cậu, cậu đừng phụ lòng sự quan tâm của chúng tôi đối với cậu.”
Tô Cảnh Chu đưa đồ ăn cho anh, đồ vừa mới làm hôm nay, còn toả ra mùi sữa ngọt ngào, nếu là người thích ăn đồ ngọt, vậy thì sẽ vô cùng thích món này.
Nếu không thích ăn đồ ngọt, có lẽ đối với anh mà nói chính là một thử thách.
Tô Quân Bạch khoanh tay đứng ở một bên xem kịch hay, thấy Lục Úc chịu khổ, vô cùng thú vị.
Lục Úc bưng đĩa lên nhìn đồ ăn ngọt ngào không nhăn mày, anh rất bình tĩnh.
“Các anh thật tốt với em, em sẽ ăn hết.”
Phù rể đi cùng Lục Úc biết anh không thích ăn đồ ngọt, cái đĩa toàn là đồ ngọt này, có vẻ trông rất ngọt.
“Hoá ra là tay nghề của hai anh trai, chúng tôi đến đây cũng mệt rồi, có thể nếm thử không?”
“Đúng vậy, đồ ăn ngon như vậy, có lẽ nên chia sẻ.”
“Ừm, trông không tệ lắm, thơm quá.”
Mọi người anh một câu tôi một câu mang chủ đề lại, muốn giúp Lục Úc một tay.
Cách nghĩ của bọn họ rất tốt, nhưng mà, Tô Quân Bạch không cho bọn họ cơ hội.
“Đây là sự quan tâm của chúng tôi đối với em rể, các người muốn ăn thì tự mình tìm anh trai mà làm.”
“Những cái này không có phần của các người.”
Mấy phù rể, “…”
Bọn họ đã cố gắng hết sức rồi, không thể giúp gì được.
Lục Úc cầm bánh ngọt lên, cắn một miếng đầu tiên, vào miệng đầy mùi vị ngọt ngào, mặc dù anh không thích mùi vị này, nhưng anh phải chấp nhận sự quan tâm đến từ hai người anh trai.
Ăn xong miếng đầu tiên, tiếp theo dễ giải quyết rồi, anh dần dần thích ứng với độ ngọt này, coi việc ăn bánh ngọt như một loại hưởng thụ.
Một đĩa bánh ngọt, anh ăn khoảng 20 phút, bên ngoài rất yên tĩnh, các phù dâu trong phòng đều đợi sốt cả ruột.
“Sao vẫn chưa vào?”
“Thử thách của thần tượng vẫn chưa kết thúc?”
“Hai anh trai có phải nghiêm với anh ấy quá không?”
“Tay nắm cửa lung lay rồi.”
“Đến rồi đến rồi.”
Mấy người Lâm Mả vừa bàn tán chuyện này thì có tiếng gõ cửa.
“Mở cửa, tôi đến đón Tô Tô, đã chuẩn bị quà cho các người.”
“Có phiên bản có một không hai của thầy Chu Kính. Có bản hát múa mới của Lý Cận. Còn có ảnh chữ ký của những ngôi sao khác.”
“Nếu các người muốn những thứ khác cũng có thể nêu ra, tôi sẽ cố gắng hết sức tìm giúp các người.”
Lục Úc đề cập đến những điều kiện này đối với fan đu idol mà nói là cám dỗ vô cùng chết người, Lâm Mạt đã bị mê hoặc rồi, cô ấy muốn có chữ ký và ảnh của rất nhiều ngôi sao nghệ sĩ, điều này có thể thực hiện sao?
Nữ nghệ sĩ khác tỉnh táo hơn hẳn.
“Mọi người đừng quên, nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa làm.”
“Đúng vậy, chúng ta không thể bị những thứ này mê hoặc được, chúng ta phải kiềm chế một chút.”
Sau khi nghĩ đến nhiệm vụ của mình, bọn họ khôi phục lại sức chiến đấu.
“Muốn vào cũng được, nhất định phải trả lời một vài câu hỏi, chúng tôi mới có thể cho qua.”
“Chi Chi thích ăn gì nhất? Màu sắc mà cô ấy thích nhất là gì? Cô ấy thích khu du lịch nào nhất? Điều mà cô ấy ấn tượng sâu sắc là gì? Cô ấy đi giày cỡ bao nhiêu? Điều đầu tiên khi cô ấy thức dậy thích làm gì nhất?”
Những câu hỏi này khá đơn giản, có những câu khó trả lời, nhưng Lục Úc đưa ra đáp án khiến bọn họ phục sát đất.
Tất cả những chuyện của Tô Chi anh đều biết rất rõ, vì vậy không có câu nào không trả lời được, vả lại anh trả lời không khác nhiều lắm với câu trả lời mà Tô Chi đưa ra.
“Wow! Thần tượng quả thật hiểu Chi Chi nha! Ngay cả những chuyện này đều quan sát tỉ mỉ như vậy.”
“Hình như cũng không tồi, một cô gái như tôi nghe xong cũng không tìm ra khuyết điểm nào.”
“Vậy thì cho qua.”
“Trước khi cho qua, chúng tôi kiếm chút phúc lợi đã.”
Các phù dâu gộp lại quyết định nhận món quà mà Lục Úc vừa nói, cho bọn họ đi vào.
Nhưng mà, vào phòng cũng không có nghĩa là có thể đón Chi Chi đi như vậy, anh vẫn phải biểu diễn một đoạn tài nghệ mới được.
“Muốn đón Chi Chi đi, anh nhất định phải đưa ra bản lĩnh thật, tài nghệ thật, thuyết phục chúng tôi mới có thể lấy Chi Chi.”
“Cái này rất đơn giản, nhóm phù rể của tôi rất vui lòng biểu diễn.”
Lục Úc vừa dứt lời, mấy phù rể phía sau anh vội lên tiếng.
“Các em gái muốn xem biểu diễn, để chúng tôi là được, chú rể đến đón cô dâu, mà phù rể chúng tôi đến pha trò làm các em gái vui vẻ.”
Trong phù rể có diễn viên hài kịch, anh ta vừa nói chuyện sẽ làm người ta bật cười, anh ta giống như người tích hợp niềm vui.
Lâm Mạt bọn họ xem xong, mặc dù thần tượng không nhảy, nhưng trong những phù rể này đều là những nhân vật có sức ảnh hưởng nặng, có cơ hội xem bọn họ biểu diễn cũng là một chuyện tốt vô cùng khó có được.
“Vậy cũng được thôi, các người biểu diễn đi.”
“Nếu có thể làm cho chúng tôi cười, coi như các người qua cửa.”
Chọc cười vẫn không đơn giản, nhiệm vụ quan trọng như vậy bèn giao cho diễn viên hài kịch, anh ta dẫn một vài phù rể hát nhảy thần khúc tẩy não.
Bởi vì động tác và giọng hát thực sự quá buồn cười, vì vậy chưa được bao lâu các phù dâu đã bật cười.
Bầu không khí trong phòng cô dâu ngay lập tức ồn ào náo nhiệt, vui vẻ đến đỉnh điểm.
“Dù các người qua cửa, đừng quên món quà của chúng tôi.”
“Yên tâm, nào nào, đều có bao lì xì, cầm lấy trước.”
Phù rể bên này đang phát bao lì xì.
Lục Úc cầm bó hoa, đi về phía Tô Chi, hôm nay cô mặc váy cưới, vô cùng xinh đẹp, cũng rất rạng rỡ, giống như một đoá hoa nở rộ.
Hôm nay anh ăn mặc cũng rất đẹp đẽ, nhìn thấy Tô Chi nở một nụ cười tuyệt mỹ.
“Tô Tô, chờ lâu rồi, anh đến rồi đây.”
“Chỉ cần anh đến, bao lâu cũng không tính là muộn.”
Tô Chi hai tay nhận lấy bó hoá, ngửi thử.
“Thơm quá.”
“Anh vẫn ổn chứ?”
Cô ngồi trên giường cũng biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, hai người làm khó anh, ăn bánh ngọt mà anh không thích nhất.
“Không sao, trên đường kết hôn với công chúa sẽ luôn gặp phải rất nhiều chuyện khó khăn, nhưng anh vẫn sẽ dũng cảm vượt qua.”
Lục Úc không nói một lời về cảm giác vừa rồi.
“Vất vả rồi.”
Tô Chi cảm thấy gặp được Lục Úc là điều may mắn nhất trong cuộc đời của cô.
“Không vất vả, em xứng đáng mà.”
Hai người thể hiện tình cảm coi như không có ai ở bên cạnh, khiến mọi người chua chết đi được.
Sắp đến giờ rồi, Lục Úc bế Tô Chi lên xe hoa.
Xe hoa của bọn họ ở phía trước dẫn đường, sau xe đi theo ba mươi chiếc xe limousine.
Cảnh này thực sự quá xa hoa, khiến người đi đường nhao nhao liếc nhìn, rất nhiều người lấy điện thoại chụp hình, ghi lại chia sẻ lên mạng.
Rất nhanh, blogger đã lên tiếng.
“Các chị em ơi, đừng tổn thương nhé, đây là xe hoa mà thần tượng của chúng ta cưới Chi Chi, mọi người nhanh gửi lời chúc phúc nha!”
Đã có lời giải thích này, ban đầu có một vài người nghĩ muốn phô trương sự giàu có đã ngậm miệng.
Đây có lẽ là cảnh đám cưới của cặp đôi mà bọn họ đã theo đuổi mấy năm, phô trương chút không phải rất bình thường sao?
Bọn họ hoàn toàn ủng hộ và sẽ mãi chúc phúc cho họ.
“Tuyệt quá, ba mươi chiếc xe hoa, đây là đặc biệt đón dâu từ nhà đến nơi tổ chức đám cưới sao?”
“Trang trọng quá, đám cưới như thế này, chắc chắn sẽ rất lãng mạn.”
“Đám cưới tổ chức ở đâu vậy? Tôi rất muốn đến xem thử, chính mắt chứng kiến đám cưới của bọn họ.”
Trên mạng, tin tức Tô Chi và Lục Úc đám cưới đã lên lên hot search Weibo, tin đầu tiên chính là #Đám cưới thế kỷ của Lục Úc và Tô Chi#.
Rất nhiều cư dân mạng và fan hâm mộ đều nghe tin đến gửi lời chúc phúc, còn có rất nhiều người bình luận chúc may mắn ở bên dưới, hy vọng có thể gặp được nửa kia của cuộc đời mình.
“Mọi người đừng sợ, chúng ta nhất định có thể nhìn thấy nơi tổ chức đám cưới, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Địa điểm tổ chức đám cưới có rất nhiều người, chắc chắn sẽ có ảnh truyền ra ngoài.
Tô Đông Lễ và Hàn Huyên và gia đình của Lục Úc đang tiếp đãi khách mời trong đám cưới, đợi đến khi Lục Úc và Tô Chi đến, sắp đến giờ lành tháng tốt lễ cưới mới bắt đầu.
Con đường từ lễ đài đến Lục Úc là Tô Đông Lễ đưa Tô Chi đi đến, còn có hai hoa đồng rải hoa đi theo sau bọn họ.
Lục Úc đợi cô ở cuối lễ đài.
Tất cả khách mời đều ngồi yên lặng dưới sân khấu, nhìn cô dâu chú rể đi về phía lễ đường.
Bọn họ sẽ chứng kiến một cảnh tốt đẹp như vậy.
Rõ ràng là một con đường rất ngắn, Lục Úc đợi ở cuối cảm thấy dài đằng đẵng.
Tô Đồng Lễ trái ngược suy nghĩ với anh, ông cảm thấy đây là con đường ngắn nhất mà mình đi qua.
Vì vậy ông cố gắng bước chậm lại, từng bước từng bước đi về điểm cuối cùng, đến trước mặt Lục Úc.
“Tiểu Úc, bây giờ bố sẽ giao con gái cho con, con phải đối xử với con bé thật tốt nhé.”
Lục Úc nghiêm túc gật đầu, “Con biết rồi thưa bố.”
“Ừm.”
Tô Đồng Lễ tự mình đặt tay của con gái lên tay Lục Úc, trước đó, Tô Chi ôm chầm, “Cảm ơn bố.”
Tô Đông Lễ ban đầu còn mạnh mẽ suýt chút nữa không thể chịu được, ông vỗ lưng cô, “Được, được rồi.”
Sau khi ông đi xuống, nhìn thấy mắt vợ và hai đứa con trai đỏ hoe, có vẻ bọn họ cũng giống nhau không nỡ buông Chi Chi.
“Đừng khóc nữa, đây là chuyện tốt, con gái lập gia đình rồi, sau này vẫn sẽ quay về mà.”
Tô Đông Lễ an ủi Hàn Huyên, dùng khăn tay lau khoé mắt của bà.
Hàn Huyên cũng không muốn khóc, nhưng cảnh này sao bà có thể kiềm chế được chứ.
“Ừm, em biết rồi.”
Bà chỉ là không thể kiềm chế được.
Tô Cảnh Chu và Tô Quân Bạch ở bên này không có ai an ủi, mắt hai người cũng đỏ cả lên, ráng nhịn không rơi nước mắt.
Khả năng kiềm chế của Tô Cảnh Chu mạnh hơn chút.
Tô Quân Bạch thì không tốt như vậy, vừa nghĩ đến sau này em gãi sẽ sống cùng với Lục Úc, anh liền đau lòng, em gái tốt của anh cuối cùng vẫn đến nhà người khác, anh khóc là tốt nhất.
“Lau nước mắt đi, mất mặt chết đi được.”
Tô Cảnh Chủ ném khăn tay cho anh.
Tô Quân Bạch nghiêng đầu nhìn anh, cười nói, “Anh không phải cũng giống vậy sao, còn nói em.”
Tô Cảnh Chu, “…”
Nghiêng đầu cao quý không thèm để ý đến anh nữa.
Trên lễ đài, Tô Chi và Lục Úc đứng đối diện nhau, dưới lời chúc phúc của linh mục, hai người trao nhẫn cưới cho nhau.
“Lục Úc tiên sinh, anh có bằng lòng kết hôn với người con gái trước mặt không, bất kể ngày tháng sau này nghèo khổ hay giàu sang, anh sẽ không rời bỏ cô ấy, trung thành với cô ấy.”
Lục Úc trả lời rất chắc chắn, “Tôi đồng ý.”
Linh mục lại hỏi Tô Chi, “Tô Chi phu nhân, cô có bằng lòng gả cho người đàn ông trước mặt không, bất kể ngày tháng sau này nghèo khổ hay giàu sang, cô sẽ nguyện ý đi theo anh ấy, trung thành với anh ấy.”
Tô Chi nghiêm túc đáp, “Tôi đồng ý.”
“Tôi tuyên bố, hôn lễ hoàn thành, mời chú rể và cô dâu trao nhẫn cưới cho nhau.”
Hoa đồng bước lên trước đưa nhân cưới lên, dưới sự chứng kiến của bạn bè thân hữu, Lục Úc và Tô Chi hoàn thành lễ kết hôn.
“Mời chú rể hôn cô dâu.”
Linh mục nói lời mà tất cả mọi người dưới sân khấu đều muốn nói, bọn họ ở bên dưới ồn ào như muốn làm lớn chuyện thêm.
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Lục Úc nâng mặt Tô Chi lên, cúi đầu xuống.
Bó hoa trên tay Tô Chi giơ lên che cảnh của hai người.
Những người ở dưới lập tức phát ra tiếng la hét không hài lòng.
“A a a a a! Chi Chi, cậu nhanh lấy hoa ra đi! Tôi đã trưởng thành rồi, tôi có thể xem!”
“Tôi cũng muốn xem! Các người xấu quá đi, lại còn che nữa!”
“Nhanh lên, nhanh lên, làm lại một lần nữa!”
Làm lại một lần nữa thì không thể được, cho dù muốn làm, cũng không muốn cho bọn họ xem.
Tiếp theo chính là tung hoa.
Tô Chi có mấy người bạn đều đang độc thân, Lâm Mạt đã xông lên phía trước, còn có những cô gái độc thân khác cũng muốn giành được hoa.
“Chi Chi, ném về phía tớ nhé! Tớ muốn bó hoa!”
An Nguyệt Nguyệt và Tô Tuyết không sang góp vui, bọn họ đứng ở một bên.
Tô Chi chuẩn bị ném bó hoa cho Lâm Mạt, là lời chúc phúc dành cho cô ấy.
Lâm Mật nhận được thì cũng nhận được rồi, nhưng vì động tác của cô ấy quá mạnh, chân đứng không vững liền ngã ra phía sau.
Đằng sau có người thuận tay đỡ lấy cô ấy, “Không sao chứ?”
Lâm Mạt quay đầu nhìn, khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, số đào hoa của cô ấy có phải đến rồi không?
“Anh đẹp trai, thêm Wechat chứ.”