“Muốn đi phòng y tế không?” Anh khẽ nhíu mày.
“Không có việc gì không có việc gì.”
Nữ sinh kia có điểm kinh hoảng lắc đầu, cau mày, con ngươi hơi hơi có chút hơi nước, như là muốn chứng minh mình thật sự không có việc gì, cô đỡ núi giả đứng lên, cố nén chân đau đi hai bước, còn ngẩng đầu cười cười với anh: “Cậu xem, không có việc gì.”
Anh còn nhớ rõ đôi mắt cô ngày đó, đồng tử đen nhánh thanh triệt, ánh sáng chợt lóe chợt lóe. Lúc cười đôi mắt cong cong như là trăng non, rất xinh đẹp, cảm giác thực ấm áp.
-- Mấu chốt là, người anh đụng vào, còn không tìm anh phiền toái!
Anh nhìn Cố Thanh Thanh thử vài bước, chậm rãi đi xa từ trên cỏ, bước chân khập khiễng, tựa hồ có chút gian nan.
Anh sửng sốt vài giây, đang muốn đi lên đỡ cô đi phòng y tế, rất xa có người tựa hồ đang gọi tên cô: “Cố Thanh Thanh, cậu ở nơi nào?”
“Tớ ở chỗ này, ngượng ngùng.” Là Lý Du Du chạy tới, nhìn một dấu bánh xe thật lớn trên đùi cô, còn hỏi cô: “Sao cậu lại thế này? Này là ai đâm, sao lại thiếu đạo đức như vậy?”
“Không có việc gì, cũng là không cẩn thận. Nhanh đi tìm thấy giáo đi, chậm trễ không tốt.”
Hai người nâng đỡ đi xa, chỉ có Lãnh Tư Thành sau núi giả, khẽ nhíu mày, tên Cố Thanh Thanh này, tựa hồ, đã nghe thấy qua ở nơi nào?
Không cần anh nhớ rõ, bởi vì, đêm đó lúc trở về, nhà họ Từ tới cửa nhà bọn họ, Từ Tử Câm vẻ mặt khó chịu nói: “Cố Thanh Thanh gia hỏa kia thật là chán ghét, hôm nay mới vừa phát váy, cô ta liền làm dơ một khối thật lớn, nói là bị xe đạp đụng, nhưng hỏi là ai đụng cô ta thì cô ta lại nói không nên lời, ai tin chứ!”
“Cô ấy tên, Cố Thanh Thanh sao?” Lãnh Tư Thành chợt ngẩng đầu, nghĩ đến nữ sinh có đôi mắt cười cong cong, đồng tử có ánh sáng kia, ánh mắt, bỗng dưng xa xăm lên.
“Đúng vậy, ghét nhất!” Từ Tử Câm bình thường không ít lần bị cha mẹ lấy tới so sánh thành tích học tập với Cố Thanh Thanh, đã sớm một bụng oán khí, “Nhìn vô thanh vô tức, thật ra lại có tâm kế! Đến Chi Ninh cũng nói cô ta tốt! Không nói đên cô ta và Chi Ninh được chọn làm dẫn đầu nhóm múa đại hội thể thao tụi em, còn mỗi ngày cùng nhau lãnh đạo múa với Chi Ninh, ai biết có thể nhân cơ hội sẽ tiếp cận Chi Ninh hay không……”
Lãnh Tư Thành biểu tình đạm mạc tùy ý nghe Từ Tử Câm ở một bên lải nhải, cũng không để vào trong lòng.
Chỉ là, sau khi qua vài ngày, lãnh đạo trường học tìm đến anh, nói anh lúc đi học chạy loạn khắp vườn trường, ảnh hưởng có chút không được tốt. Đương nhiên, thật sự không quá trực tiếp, chỉ là “Uyển chuyển” nói cho anh biết, tuy rằng anh không cần tới khóa, nhưng là chủ tịch hội học sinh như anh, vẫn có thể có phương pháp khác tỏa sáng hơn.
Vì thế Lãnh Tư Thành liền nhiều thêm một nhiệm vụ, ở mỗi lần khi học sinh học khóa luyện múa, đứng ở trên lầu kiểm tra học sinh.
Lãnh đạo trường học chỉ yêu cầu thời gian anh đi học không cần ra ngoài náo loạn, nhưng không yêu cầu anh mặc đồng phục, vì thế, anh thực tùy ý mặc áo thun áo sơmi của mình, đứng ở nơi cao nhất toàn trường nhìn học sinh nhỏ bé dưới chân tập múa từng chút.