Tính tính thời gian, ba năm qua đi, Cố Thanh Thanh đều tốt nghiệp thạc sĩ, du học…… Cũng nên đã trở lại đi?
Bọn họ là vậy, anh ta…… Cũng là vậy.
Lãnh Tư Thành hơi hơi rũ mi mắt xuống, nhắm mắt lại không muốn nhìn nữa. Đôi mắt Cố Thanh Thanh, lại vẫn đang nhìn anh.
Thấy anh thu hồi tầm mắt, như là không muốn -- hoặc là không dám nhìn nữa.
Thậm chí, đến tay cầm cô kia, cũng dần dần buộc chặt, như là muốn bóp nát da thịt, xương cốt cô!
Cố Thanh Thanh bị anh nắm dùng sức như vậy, chính mình lại đều không hừ một tiếng, thậm chí đến động cũng không động một chút. Tay đau hơn nữa, cũng không sánh bằng từng đợt từng đợt đau đớn nhè nhẹ lan tràn trong ngực cô.
Hồi lâu sau, Lãnh Tư Thành ngẩng đầu, nhìn Cố Thanh Thanh bên cạnh, cô đang nhìn ngoài cửa sổ, bộ dáng tựa hồ như suy tư gì đó. Vừa lúc phương hướng cô nhìn, chính là dãy biệt thự, cùng với phía sau biệt thự nhỏ.
Nhìn thấy đôi mắt cô không hề chớp nhìn về phía bên kia, cho dù ô tô đã lái ra khu biệt thự, sau khi lên đường lớn, thật lâu thật lâu sau mới chuyển tầm mắt qua
Cô liền nhớ anh ta như vậy ư? Là bởi vì, nhìn thấy vửa rồi trước biệt thự nhà anh ta có xe ra vào, là người muốn về tới, cho nên mới hoảng hốt sao? Thậm chí đến xe rời đi rồi vẫn luyến tiếc dời tầm mắt, cho nên mới không có phát hiện, đôi tay bọn họ, còn vẫn luôn nắm lấy nhau ư?
Lúc này Cố Thanh Thanh cũng phát hiện, Lãnh Tư Thành còn vẫn luôn nắm tay cô, chỉ là sức lực không dùng quá lớn.
Trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn anh, Lãnh Tư Thành vốn vẫn luôn đang nhìn cô, lập tức quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bộ dáng giống như hoàn toàn chưa từng chú ý cô.
Cố Thanh Thanh muốn rút tay về, nhẹ nhàng lui về sau, Lãnh Tư Thành bên cạnh, tựa hồ cảm giác được chút động tĩnh, chợt vung tay, giống như trên tay cô có thứ gì dơ bẩn, muốn ném xa chút.
Tay Cố Thanh Thanh bị anh lập tức ném ra, đầu tiên là sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh, đã nhíu lại thật sâu.
Cũng khó trách, nếu không phải suy nghĩ…… chuyện của cô ta, sao anh sẽ vẫn luôn không buông tay?
Vào nội thành, chỉ còn hai mươi phút Lãnh Tư Thành liền phải mở họp, thời gian thật sự gấp. Lãnh Tư Thành an bài nới với trợ lý Trình: “Chờ tôi tới công ty rồi, chú trực tiếp đưa cô ấy trở về.”