“A, Lâm tổng, tôi……” Cố Thanh Thanh có điểm thẹn thùng, cô mới ở Húc Dật một tuần, liền xin nghỉ, có phải có điểm thật quá đáng hay không?
Nhưng mà, không xin nghỉ cũng không được, không xin nghỉ, chẳng lẽ bảo cô đi nói với Lãnh Tư Thành cùng Lạc Thanh Tuyết, ngượng ngùng, đêm nay con không rảnh, phải về nhà đi ngủ?
“Cô có khó khăn gì, cứ việc nói thẳng. Tôi cũng không hy vọng nhân viên của tôi, mang theo ưu tư đi làm.” Lâm Chu Dật vẻ mặt ôn hòa.
“…… Lâm tổng, cái kia, buổi sáng ngày mai, tôi có thể tới muộn một chút không?” Cô đành phải mở miệng, “Tôi bảo đảm, đêm mai tôi có thể tăng ca!”
“A, hóa ra là chuyện này à.” Lâm Chu Dật liền biết, Cố Thanh Thanh là không có việc gì sẽ không mở miệng, anh ngồi nghiêng ở trên sô pha trong nhà, chân dài thoải mái duỗi ra, cầm lấy một phần tư liệu bên cạnh, “Thật ra tôi còn vừa định nói với cô, buổi sáng ngày mai tôi muốn đi ra ngoài mở họp, có thể sẽ không đi công ty, chỉ là có một ít tư liệu muốn đưa cho cô, hy vọng cô thứ tư có thể sửa sang lại xong.”
“Không thành vấn đề!” Cố Thanh Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng gật đầu đáp ứng: “Lâm tổng, thật xin lỗi, về sau tôi nhất định nỗ lực, tranh thủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”
“Được, vậy xem nỗ lực của cô.” Lâm Chu Dật cười cúp điện thoại, cầm phần tư liệu trong tay mở ra, rõ ràng là, lần này là tư liệu đổi mới đại diện quảng cáo của tập đoàn Lãnh thị!
Anh phải nhìn xem, Cố Thanh Thanh “Lãnh phu nhân” này, rốt cuộc ở trong lòng Lãnh Tư Thành, là tồn tại như thế nào!
Cố Thanh Thanh cúp điện thoại, thả lỏng một hơi cuối cùng trong lòng. Hoàn cảnh Húc Dật không tồi, ông chủ đối xử với người lại rất khoan dung nhẹ nhàng, nếu như có thể, cô đương nhiên hy vọng có thể tiếp tục dốc sức làm việc ở công ty như vậy.
Cô còn quay đầu làm bộ xả nước, làm bộ chính mình thật sự đang đi WC, trước khi ra cửa, còn xóa ghi chép cuộc gọi, miễn cho bị Lãnh Tư Thành nhìn thấy. Xoay người ra cửa, mới vừa vặn mở khóa cửa, liền nhìn thấy, Lãnh Tư Thành lại có thể đứng ở ngoài cửa!
Cố Thanh Thanh hoảng sợ, di động trong tay lập tức rơi trên mặt đất. sắc mặt Lãnh Tư Thành bình tĩnh, khom lưng cúi đầu, nhặt di động của cô lên. Thuận miệng hỏi một câu: “Vừa rồi tôi giống như nghe được cô đang nói chuyện.”
Cố Thanh Thanh có tật giật mình, nghe vậy lập tức lắc đầu: “Có sao? Không có nha!”
Cô càng phủ nhận như vậy, Lãnh Tư Thành càng cảm thấy kỳ quái, cúi đầu vừa nhìn di động, ngược lại không có dị thường gì.