Ánh mắt Lãnh Tư Thành chợt lóe, nhìn cô trong lúc ngủ mơ, tựa hồ đang thấy ác mộng gì đó, hơi hơi nhăn chặt mày.
Anh nhẹ nhàng duỗi tay qua, bụng ngón trỏ, chậm rãi xoa ở ấn đường cô. Nhẹ nhàng ấn xuống, vuốt phẳng ấn đường vốn nhíu chặt của cô. Sau đó, ngón tay anh, lại nhẹ nhàng chậm chạp vén tóc rối bời trên thái dương của cô.
Nhìn dung nhan ngủ của cô gần trong gang tấc, Lãnh Tư Thành nhịn không được tiến lên, muốn hôn khóe môi của cô.
Kết hôn ba năm, số lần hai người thân mật tính lên cũng không ít. Nhưng loại hôn môi thực quý trọng thực ôn nhu này, lại rất thiếu rất ít. Mỗi lần, anh đều chỉ có chờ sau khi cô cực kỳ mệt ngủ đi, mới dám trộm hôn cô.
Có lẽ là vừa rồi, tư thái anh khẽ vuốt ấn đường, làm Cố Thanh Thanh có chút cảm giác, cô nhẹ nhàng giật giật thân thể. Lãnh Tư Thành không còn dám hôn khóe môi của cô, mà đôi môi lại nhẹ nhàng dán lên ấn đường của cô, thành kính như là tín đồ.
Không ai thấy, cũng không ai biết, ở khi đối mặt với cô, trái tim anh, cũng thấp kém như bụi bậm. Chỉ cần cô cười với anh một cái, cho dù biết rõ, trong lòng cô hoàn toàn không có anh, anh cũng có thể vui vẻ thật nhiều ngày. Giống như là trong thơ viết vậy -- “Thấy cô, anh trở nên rất thấp rất thấp, thấp đến bụi đất, nhưng trong lòng anh là vui mừng, nở hoa từ bụi đất.”
Anh vẫn luôn nằm ở bên người cô, sau khi đợi rất lâu, vẫn luôn nhìn cô, luyến tiếc dời tầm mắt, thẳng đến sắc trời bắt đầu trắng bệch, đánh giá người hầu muốn rời giường, anh mới nhẹ nhàng đứng dậy, sửa sang lại giường đệm, giúp cô đóng cửa phòng lại.
Chờ Lãnh Tư Thành mới vừa đi không lâu, Cố Thanh Thanh bừng tỉnh tỉnh lại, tựa như đi vào trong ảo mộng, có điểm ảo giác không chân thật.
Vừa rồi cô là đang nằm mơ sao? Sao cô cảm thấy, Lãnh Tư Thành ở bên người cô?
Nhìn xem bốn phía, một mảnh trống vắng, cửa phòng đóng chặt, chu không có bất kỳ kẻ nào ở đây. Tất cả đồ vật đều bày biện giống như tối hôm qua, đến túi mua sắm trong góc tường, đều chưa từng có biến hóa.
Cười tự giễu, cô liền biết, cô tuyệt đối đang nằm mơ. Lãnh Tư Thành sao có thể trở về, sao có thể bồi ở bên người cô, lại sao có thể ôn nhu lướt qua mặt cô, mắt cô.
Cho dù tối hôm qua Lãnh Tư Thành thật sự đã trở lại, cũng không có khả năng ở bên cô.
Cô vừa định ngã xuống tiếp tục nghỉ ngơi, đột nhiên quay đầu lại, nhìn cửa sổ đóng chặt, có điểm mê hoặc.
Tối hôm qua trước khi cô ngủ, có đóng cửa sổ sao?
----