Hai người bọn họ vào cửa, một phòng người đều nhìn lại đây, Lãnh Tư Thành và Cố Thanh Thanh chào hỏi từng người. Lãnh Vân Đình “ừ” một tiếng, nhìn thoáng qua con trai con dâu, cũng không nhiều lời. Chú Lãnh Vân Lâm ngược lại thân thiện rất nhiều, cười chào hỏi với bọn họ: “Tư Thành Thanh Thanh tới rồi sao.”
Mộ Thượng Ân ngược lại cảm thấy có điểm xấu hổ, lần trước ở STAR chơi bị Cố Thanh Thanh bắt được, nghe nói hai người còn nháo lớn một trận, lúc này đành phải ngượng ngùng chào hỏi. Chỉ có Lãnh Mặc, bởi vì tuổi còn nhỏ, lại là con gái, người một nhà đều thực sủng cô. Lúc này cô nhảy bắn tới: “Anh cả! Chị dâu cả!” Tròng mắt dừng ở trên tay Lãnh Tư Thành ôm eo Cố Thanh Thanh, cười trêu ghẹo: “Nha, anh cả chị dâu cả, làm gì vậy, tú ân ái sao?”
Lời này vừa nói ra, mặt Cố Thanh Thanh nháy mắt hồng thấu, cô lập tức đứng sang bên cạnh, có điểm ngượng ngùng. Cô vừa chợt tránh đi, tay Lãnh Tư Thành đặt ở phần eo cô rơi xuống, rũ ở giữa không trung, hư hư nắm tay. Lúc sau, anh chợt duỗi tay ra, lại nắm chặt tay Cố Thanh Thanh.
Cố Thanh Thanh sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn anh, sắc mặt Lãnh Tư Thành không thay đổi, dứt khoát mười ngón tay đan vào nhau, đánh trả tay dùng sức, ý tứ kia giống như là muốn báo cho cô biết, còn dám né tránh anh thử xem!
Thân thể Cố Thanh Thanh nhoáng lên, tự nhiên không dám nói thêm cái gì nữa, mặc cho anh gắt gao cầm ngón tay cô.
Lạc Thanh Tuyết đều xem động tác của hai người ở trong mắt, cũng không nói nhiều, chỉ là cười cười: “Thanh Thanh, lại đây giúp đỡ.”
Cố Thanh Thanh gật gật đầu, lúc này Lãnh Tư Thành mới buông lỏng tay ra, chờ cô đi theo, Lãnh Vân Đình lập tức đặt tạp chí trong tay xuống, giọng nói thật sự lạnh: “Tư Thành, con lại đây cho ta.”
Trong phòng bếp, tuy rằng có đầu bếp nữ ở đó, nhưng mà, Lạc Thanh Tuyết vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng. Tuy rằng bà xuất thân danh môn, khi còn nhỏ cũng là chịu khổ, nấu ăn nấu cơm những chuyện này đều không nói chơi. Tuy rằng Lãnh Tư Thành từ nhỏ phú quý nuôi lớn, sơn trân hải vị gì chưa ăn qua, lại thích mẹ tự tay làm nhất.
Cố Thanh Thanh đứng ở một bên, nhìn nữ đầu bếp kia rất bận rộn, người tới quá nhiều, lập tức lo liệu không hết quá nhiều việc. Lạc Thanh Tuyết còn cảm khái: “Tốc độ nấu ăn này, chờ sau khi toàn bộ đồ ăn lên bàn, đồ ăn trước đều nguội.” Dứt lời, muốn tự mình động thủ.
Cố Thanh Thanh lập tức nói: “Mẹ, nếu không, vẫn là để con đi.”
Cô chủ động xin đi giết giặc, Lạc Thanh Tuyết cũng không cự tuyệt, nhìn cô ở một bên thuần thục rửa rau xắt rau, chờ cô cắt xong đồ ăn, để nổi lên, bỏ dầu vô, bà mới mở miệng: “Nghe nói, gần đây Tiểu Bảo làm rất nhiều chuyện quá phận.”
Cố Thanh Thanh đang thêm muối, tay run lên, thiếu chút nữa không đều bỏ cả hũ xuống. Cô nhớ tới Lãnh Tư Thành nói “Làm bộ ân ái”, có lòng muốn che giấu, nhưng nói ra, giọng nói lại có chút run rẩy: “Phải, phải không?”