Quả nhiên, Lạc Thanh Tuyết ở dưới kêu một tiếng: “Tiểu Bảo, Thanh Thanh, các con rời giường chưa? Phía dưới làm tốt bữa sáng rồi, lại đây ăn đi.”
“Đã biết, mẹ.” Lãnh Tư Thành lên tiếng, quả nhiên nghe được âm thanh ly dĩa chén đĩa bày biện, Lãnh Tư Thành quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Chúng ta phải nhanh đi xuống.”
Cô cũng biết, kia không phải quang minh chính đại nói cho bọn họ biết, cô vừa mới cùng anh “Thực kịch liệt” sao? Nhưng cô thật sự đi không mau được, thật sự không có sức lực.
Lãnh Tư Thành chỉ liếc mắt nhìn bộ dáng “Hành động không tiện” của cô một cái, hơi hơi rũ mắt, giống như cố ý cường điệu nói một câu với cô: “Nếu chúng ta đi chậm, chờ lát nữa ba mẹ lại sẽ nói.”
Cô sửng sốt, cô biết a, thật sự không được, anh đi xuống trước, cô muộn một chút lại đi xuống.
Lãnh Tư Thành chợt cúi người, tiến lên một phen ôm cổ cô, chặn ngang bế cô lên.
Trong nháy mắt trời đất quay cuồng, cả người Cố Thanh Thanh hoảng sợ! Lãnh Tư Thành không phải chưa từng ôm công chúa với cô, nhưng mà, anh chưa từng có thân cận, ôn nhu ôm cô như thế!
Cô kêu một tiếng sợ hãi, ngược lại cũng dọa sợ Lạc Thanh Tuyết cùng Lãnh Vân Đình ở dưới lầu, Lãnh Vân Đình buông sách trong tay xuống, Lạc Thanh Tuyết chạy đến cửa cầu thang, thăm dò nhìn lên trên: “Làm sao vậy?”
Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Lãnh Tư Thành một phen ôm Cố Thanh Thanh, hơn nữa là ôm công chúa! Lãnh Tư Thành còn lớn tiếng nói: “Mẹ, không có việc gì, Thanh Thanh trẹo chân, con ôm cô ấy xuống dưới.”
Cúi đầu, anh “Nhỏ giọng” báo cho Cố Thanh Thanh: “Ba mẹ ở dưới nhìn, cô đừng lộn xộn!”
Cố Thanh Thanh sao không biết hành vi của anh? Nếu không phải sợ ba mẹ anh hoài nghi, chỉ sợ sẽ để lại một mình cô ở phía trên tự sinh tự diệt đi? Nhưng cô vẫn không dám duỗi tay ôm cổ anh, chỉ dám thăng bằng thân thể, đầu ngửa ra sau, dùng loại tư thế này miễn cưỡng bảo trì cân bằng.
Trong nháy mắt ánh sáng trong mắt Lãnh Tư Thành tối sầm, lạnh như băng nói một câu: “Tay cô!”
Cố Thanh Thanh sửng sốt, lúc này mới hư hư đặt tay lên cổ anh
Chờ cô vừa ôm tốt, Lãnh Tư Thành không nói hai lời, lập tức bước nhanh xuống lầu. Anh đi đường đi đến quá nhanh, vẫn luôn lắc lư, lại là xuống lầu, Cố Thanh Thanh chỉ có thể ôm anh càng ôm càng chặt, cuối cùng toàn bộ thân mình đều hận không thể co rúc ở trong lòng ngực Lãnh Tư Thành, chân cũng đều kẹp chặt. Sắc mặt Lãnh Tư Thành vẫn luôn không thay đổi, chỉ là ấn đường hơi hơi nhăn lại, ngược lại giãn ra không ít.