Cô nhận không ra, không đại biểu Từ Tử Câm liền nhận không ra, cô ta vốn sinh khí Trần Văn Tiệp ở sau lưng mắng chửi nói bậy nhà họ Từ, hiện tại lực chú ý hoàn toàn tập trung ở trên người Cố Thanh Thanh cùng Nhiếp Chi Ninh!Sao lại là người phụ nữ này! Hơn nữa sao lại ở cùng với Chi Ninh!“Này, Cố Thanh Thanh, cô có xấu hổ hay không a!” Cô lập tức tiến lên, lôi kéo Nhiếp Chi Ninh sang bên người, ngay sau đó trừng mắt với Cố Thanh Thanh: “Cô lại muốn câu dẫn Chi Ninh!”Nhiếp Chi Ninh hết chỗ nói rồi: “Em đừng nói bậy! Thanh Thanh cô ấy không phải là người như vậy!”Từ Tử Câm nổi giận: “Anh gọi cô ta là ‘ Thanh Thanh ’? Anh còn giúp cô ta nói chuyện? Anh nói, có phải trong lòng anh còn nghĩ tới cô ta không!”Bên này, Từ Tử Bội nghe được em gái gọi tên Cố Thanh Thanh, lúc này mới nhận ra được -- người an tĩnh quá phận trước mặt này, quả nhiên chính là Cố Thanh Thanh, vợ của Lãnh Tư Thành!“Em là Thanh Thanh?” Từ Tử Bội tiến lên một bước, “Đã lâu không gặp, trở nên xinh đẹp, đều sắp nhận không ra.”Cố Thanh Thanh ở khi bọn họ tới đây, vẫn luôn cúi đầu, đều che giấu tất cả cảm xúc kinh hoảng, ngoài ý muốn, chật vật, thậm chí tự ti lên.Nghe được Từ Tử Bội nói, cô mới hơi hơi ngẩng đầu lên, đáy mắt đã khôi phục thành bộ dáng gợn sóng bất động: “Chị Tử Bội, chào chị.”Cô vừa nhấc đầu, tròng mắt hai người lần đầu tiên đối diện. Cố Thanh Thanh tự ti với Từ Tử Bội là ảnh hậu Cannes, càng thêm xuất sắc. Mà Từ Tử Bội -- nhìn Cố Thanh Thanh đã là vợ của Lãnh Tư Thành, càng trở nên xinh đẹp hơn, trong mắt có một tia phức tạp.Bên này trầm mặc xuống, nhưng bên cạnh, Trần Văn Tiệp và mấy người hút thuốc bảo an đứng vây xem tâm lý khó chịu. Đặc biệt là Trần Văn Tiệp, tuy rằng trong lòng cô ta khó chịu Từ Tử Bội, cũng không dám cứng đối cứng với cô, chỉ là chợt một phen duỗi tay lôi kéo cánh tay Cố Thanh Thanh: “Cô trộm đồ của tôi, hôm nay không nói rõ ràng, tôi liền báo cảnh sát!”
Danh Sách Chương: