Cố Thanh Thanh vội vàng lấy di động đi, chỉ là, lúc Lãnh Tư Thành thấy cô vội vàng rời đi, có điểm kỳ quái.
Chỉ là, Lãnh Tư Thành cũng không nghĩ nhiều, quay đầu, đi về phía phòng khách, lúc này một nhà Lãnh Vân Lâm đã đi trở về.
Lạc Thanh Tuyết nhìn anh còn cười: “Tiểu Bảo tới vừa lúc, dì hầm canh, mẹ thấy con gần đây gầy không ít, lại đây uống một chén.”
Lãnh Tư Thành gật gật đầu đi qua, trên bàn quả nhiên bày một nồi nước, Cố Thanh Thanh vừa muốn giúp anh múc canh, Lạc Thanh Tuyết lắc đầu: “Không phải cái này, là mẹ bảo dì cô ý hầm, bổ thân thể cho Tiểu Bảo.”
Lãnh Tư Thành cũng không nghĩ nhiều, nhìn dì bưng một chén cho anh, ngoan ngoãn ngồi xuống, dì còn đưa cho anh một cái thìa, một ngụm một ngụm uống canh.
“Mẹ thấy con buổi tối uống rất ít nước, vậy uống nhiều canh một chút.” Lạc Thanh Tuyết còn bỏ thêm một câu, Lãnh Tư Thành cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu, lại uống thêm hai chén.
Tổng cộng uống ba chén canh, Lạc Thanh Tuyết mới nói: “Được, trước khi sắp ngủ đừng uống quá nhiều nước. Cách lúc ngủ còn chút thời gian, một nhà chúng ta trước trò chuyện một lát đi.”
Lãnh Tư Thành tự nhiên không thể từ chối, gật gật đầu ngồi xuống.
Trong chốc lát, Lãnh Vân Đình cũng xuống dưới, người một nhà ngồi ở một chỗ, còn có tiểu Wales cũng lắc lắc cái đuôi ghé vào trên thảm. Người một nhà ở bên nhau như vậy -- hơn nữa hình ảnh thực ấm áp, thật sự là rất ít. Liền nói lúc trước Cố Thanh Thanh ở nhà mẹ đẻ, ba mỗi ngày say khướt, mẹ càu nhàu, anh trai mỗi ngày không về nhà, cho dù ở cùng một chỗ cũng là cãi nhau.
Cố Thanh Thanh lén nhìn thoáng qua Lãnh Tư Thành, lúc này anh ở bên cạnh ba mẹ, không có thần thái lạnh lùng kiệt ngạo lúc trước, ánh sáng mờ nhạt phóng đến trên người anh, như là làm cả người anh cũng nhu hòa không ít.
Lãnh Vân Đình và Lãnh Tư Thành còn đang nói chuyện trên công việc cùng tài chính và kinh tế, Lạc Thanh Tuyết tự nhiên là trò chuyện với Cố Thanh Thanh về một chút đồ vật quần áo trang sức linh tinh. Chờ đến khi hai cha con Lãnh Vân Đình cùng Lãnh Tư Thành nói xong, Lạc Thanh Tuyết cũng ngừng câu chuyện, còn nhìn Lãnh Tư Thành và Cố Thanh Thanh cười: “Thanh Thanh, năm nay con, cũng hai mươi lăm đi?”
Cố Thanh Thanh gật gật đầu, Lạc Thanh Tuyết lại nói: “Tiểu Bảo cũng hai mươi bảy, có thể có con rồi.”
Cố Thanh Thanh đang uống nước, nghe vậy thiếu chút nữa sặc một ngụm nước! Cái gì, sinh con? Cô nhìn thoáng qua Lãnh Tư Thành, quả nhiên, nhắc tới đến đề tài đứa bé, ấn đường Lãnh Tư Thành cũng nhăn lại, trong tay nắm một cái ly sứ uống nước, lúc này cũng cứng đờ ở giữa không trung. Ngay sau đó anh đặt ly sứ xuống, nhàn nhạt nói: “Bây giờ con còn trẻ, chuyện con cái còn chưa có chuẩn bị.”