Bị Lý Du Du mắng, Lãnh Tư Thành nửa điểm phản ứng cũng không có, ngược lại Trần Văn Tiệp bên cạnh, có chút chịu không nổi.
Trần Văn Tiệp không quen biết Lý Du Du, nhưng là, xem bộ dáng Lý Du Du, tựa hồ nhận thức Lãnh Tư Thành.
Nhưng cô ta không dám xuất đầu, cũng không dám nói bậy -- Lãnh Tư Thành đặc biệt cường điệu qua, không nên nói, một chữ cũng không thể nói!
Lãnh Tư Thành nhìn thấy Cố Thanh Thanh trước sau không có quay đầu lại, trong lòng có điểm hoảng, có điểm loạn, càng nhiều hơn là lo lắng, anh tiến lên một bước, muốn giải thích, nhưng Lý Du Du lập tức một thân cảnh giác, lập tức che ở giữa anh và Cố Thanh Thanh: “Anh muốn thế nào? Có nói cái gì, anh liền đứng ở chỗ này nói!”
Lãnh Tư Thành thu hồi bước chân, nói ở bên ngoài đích xác không được tốt, chờ ra cửa, lên xe, ở trong xe, anh nhất định phải giải thích rõ ràng với cô!
Anh lại liếc mắt nhìn Cố Thanh Thanh một cái thật sâu, nói với cô: “Tôi ở trên xe bên ngoài chờ cô, ra ngoài.”
Nói xong câu đó, anh quay đầu, đẩy cửa của cửa hàng ra, lại đi trở về, ngồi vào trên xe.
Anh ra ngoài, Trần Văn Tiệp lại không đi theo ra, cô ta còn tưởng rằng, câu “Tôi ở trên xe bên ngoài chờ cô” của Lãnh Tư Thành, là nói với cô ta.
Trước mắt hai người kia -- đặc biệt là Lý Du Du, vừa thấy chính là nhận thức Lãnh Tư Thành.
Có lẽ là anh bị bạn gặp phải mang cô ta ra ngoài, có điểm ngượng ngùng, mới để cô ta ở lại đây một mình, chính mình về trên xe chờ.
Hơn nữa, cô luôn có một loại cảm giác, hai người trước mắt này, đều rất quen thuộc với người vợ kia của Lãnh Tư Thành?
Tưởng tượng đến người vợ thần bí kia của Lãnh Tư Thành, nháy mắt trong lòng cô ta liền không thoải mái. Đồng dạng là xuất thân hàn vi, dựa vào cái gì người phụ nữ kia là có thể một bước lên trời, gả cho Lãnh Tư Thành?
Tuy rằng Lãnh Tư Thành từng cảnh báo cô ta, bảo cô ta “Biết đúng mực”, nói không nên nói thì đừng nói, nhưng là, cô ta vẫn là có thể hơi hơi giơ cằm nhỏ lên, giẫm giày cao gót, làm bộ rất đắc ý rất cao ngạo đi tới, ngón tay tùy tiện một chút: “Những thứ này, lấy ra ngoài, để tôi nhìn xem.”