Nhiếp Chi Ninh đi mau vài bước, đi đến bên người Từ Tử Câm, làm bộ lơ đãng hỏi: “Vừa rooid em, nói gì với học trưởng vậy?”
Từ Tử Câm lắc đầu: “Không nói gì.” Quay đầu nhìn vết thương trên mặt Nhiếp Chi Ninh, một mảnh đỏ hồng, lo lắng hỏi: “Thật sự không cần đi bệnh viện sao?”
Nhiếp Chi Ninh lắc đầu: “Không cần. Còn chơi bóng không? Không chơi bóng, chúng ta thu thập một chút rồi trở về.”
Từ Tử Câm nhìn nhìn Nhiếp Chi Ninh đi xa, sao có thể không biết trong lòng anh nghĩ đến ai?
Dậm chân không phục một cái, cái gì chứ, nếu không phải lúc ấy chị Tử Bội xuất ngoại để cho cô ta lợi dụng thời cơ, nếu không phải Cố Thanh Thanh có người ba tốt, lấy điều kiện của cô ta, có thể gả đến nhà họ Lãnh ư?
- ---
Lãnh Tư Thành đi đến trước xe của mình, mở cửa xe chui vào.
Nhìn nhìn trợ lý Trình trên ghế điều khiển, nghĩ nghĩ nói: “Dùng di động của chú, gọi điện thoại cho máy bàn biệt thự Tây Sơn. Hỏi một chút, cảm mạo của phu nhân đã tốt hơn chưa.”
Trợ lý Trình vừa muốn đáp ứng, cửa xe “cạch” một tiếng bị mở ra, Mạc Đông Dương chui đầu vào: “Ai, ai cảm mạo tốt chưa?”
Lãnh Tư Thành không để ý đến anh ta, lại nhàn nhạt bổ sung nói: “Gửi tin nhắn đi. Cảm mạo là việc nhỏ, mấu chốt là, nếu dám lây bệnh cho tôi, cô ấy nhất định phải chết.”
Trợ lý Trình gật gật đầu, Mạc Đông Dương còn cười hì hì: “À, là vị cắn bả vai cậu chảy máu đi? Bình thường nhìn không ra, Cố Thanh Thanh là người cuồng dã như vậy ha?”
Lãnh Tư Thành trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, lạnh lùng ra lệnh: “Xuống xe!”
Mạc Đông Dương lập tức ngậm miệng lại: “Tôi không nói nữa được chưa. Các người muốn đi đâu? Sẽ không thật đi bệnh viện chứ?”
Lãnh Tư Thành buông tròng mắt xuống, một câu cũng không nói, nửa ngày sau mới ngẩng đầu: “Cậu có nơi uống rượu nào an tĩnh một chút không?”
Câu này nói đến trong tâm khảm Mạc Đông Dương: “Ngươi khác hỏi tôi là không có, nhưng uống rượu tìm phụ nữ, tôi là hạng nhất! Đi với anh đi, tuyệt đối không thành vấn đề!”