“Có bản lĩnh, các người đi công đoàn kiện tôi đi!”
“Anh……”
Lãnh Tư Thành còn bắt chéo chân, đầu dựa vào trên đệm dựa, vẻ mặt chắc chắn.
Cố Thanh Thanh tức đến quay đầu liền muốn rời đi, tay mới vừa đụng vào tới tay nắm cửa, giọng nói lãnh u u của Lãnh Tư Thành truyền đến: “Nghe nói ba mẹ nhà họ Lý đang nháo ly hôn? Nếu cô ra cửa, cô có tin hay không, tôi sẽ giúp ba cô ta -- lấy đi phần lớn tài sản?”
“Lãnh Tư Thành, anh thật quá đáng!” Cố Thanh Thanh không nghĩ tới, Lãnh Tư Thành lại có thể lấy loại chuyện này uy hiếp cô!
Quay đầu lại, Lãnh Tư Thành lại có thể bưng cà phê đã nguội trên bàn trà lên, nhàn nhã thích ý nhấp một ngụm. Lần này, anh dứt khoát đến uy hiếp cũng không uy hiếp, lại uống một ngụm, còn nhếch khóe môi lên bình luận một phen: “Cà phê Mandailing này, tư vị thuần hậu, phối với sữa bò càng là thơm ngọt, về sau có thể thường mua.”
Cố Thanh Thanh quả thực sắp tức chết rồi! Nhưng tức giận hơn nữa, cô cũng không dám thật sự chống đối Lãnh Tư Thành! Chẳng may Lý Du Du thật sự bởi vì anh bị mất công việc, lại thua kiện tụng ở ba mẹ ly hôn, vậy cô không thể thoái thác tội của mình!
Hít sâu, điều chỉnh cảm xúc của mình, cho dù biết sẽ bị ăn sạch sẽ, cô vẫn là chỉ có thể đi từng bước một về phía anh……
Chờ đi đến trước mặt Lãnh Tư Thành, Cố Thanh Thanh còn vẻ mặt như lâm đại địch, ngược lại Lãnh Tư Thành vừa mới vừa đe dọa vừa dụ dỗ, giờ phút này đối mặt với cô, ngược lại một bộ dáng thanh tâm quả dục.
Anh hơi hơi cúi đầu, nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, lông mi thật dài nhẹ nhàng phủ một vòng phác họa, thẳng uống cạn ly cà phê này, mới đặt ly cà phê đến một bên rất xa.
Cố Thanh Thanh cho rằng anh sẽ nói chuyện với mình, không nghĩ tới, ngón tay thon dài của Lãnh Tư Thành, chậm rãi dò xét tới, tiếp cận, tiếp cận, ở một khắc sắp chạm vào thân thể cô, sinh sôi chuyển biến góc độ, duỗi lên bàn, trực tiếp cầm lấy một phần văn kiện trên bàn -- sau đó mở ra một tờ.
Cả trái tim của Cố Thanh Thanh đều bị nhấc lên cao cao, lập tức lại rơi trở về. Lãnh Tư Thành đây là đang cố ý giả vờ giả vịt sao? Được rồi, cô liền ở bên cạnh xem, rốt cuộc anh có thể giả vờ đến tình trạng gì!
Đứng gần, cô quả nhiên nhìn thấy đôi mắt Lãnh Tư Thành đã từ tờ thứ nhất dần dần lui về phía sau, tới cuối cùng rồi -- anh lại có thể vẫn là không ngẩng đầu, ngón tay vừa lật trực tiếp lật trang, lại nhìn trang thứ hai, trang thứ ba, mãi cho đến một trang cuối cùng, còn ký một chữ ngay ngay ngắn ngắn. Cô nhìn thấy anh dùng bút Parker ngòi vàng ký ra chữ thể hoa xinh đẹp: “Tiếp tục bàn.”