Lãnh Tư Thành vẫn không để ý đến anh ta, chỉ là, đoạt chai rượu trong tay anh ta qua, lại rót cho mình một ly, uống một ngụm rượu nữa.
“Nhưng mà, tôi lại nghe nói, bọn họ lập tức liền sẽ trở lại.” Mạc Đông Dương nhìn anh một cái, đặt ly rượu sang bên cạnh, một bàn tay đặt ở trên vai anh, tới gần bên tai anh nói: “Cậu liền không lo lắng, đồ vật trân quý của cậu -- sẽ chạy sao?”
Lãnh Tư Thành vẫn là không nói gì, chỉ là, tay cầm ly rượu, hơi hơi buộc chặt. Nửa ngày sau, anh mới chậm rãi rung bả vai lên, dịch tránh móng vuốt của Mạc Đông Dương, lại một ngụm uống xong một ngụm rượu to: “Tôi không ký tên ly hôn, ai dám cho tôi mang nón xanh?”
“Phải không?” Mạc Đông Dương cười: “Nhưng sao tôi cảm thấy, vị kia nhà cậu, tuy rằng gia bần, nhưng mà, trước nay lại không ‘ người nghèo chí ngắn’, đặc biệt là, ‘ phú quý không màng" a.”
Lãnh Tư Thành vẫn là không nói chuyện, Mạc Đông Dương cảm khái một tiếng: “Tóm lại, cậu cẩn thận chút đi. Thật ra, cậu và vị kia nhà cậu tương ngộ, cũng có một phần công lao của tôi đấy?”
Lãnh Tư Thành chợt đứng lên, đẩy ly rượu: “Tôi đi trở về.”
Mạc Đông Dương vừa thấy được anh chuẩn bị rời đi, biết anh là “Thẹn quá thành giận”, ngược lại còn vui vẻ: “Đi đâu? Là đi khuê phòng của vị Trần tiểu thư kia……”
Lãnh Tư Thành quay đầu lại nhìn anh ta một cái, một cái liếc mắt kia, cực đạm cực nghiêm túc, “Không có.”
Không có Trần Văn Tiệp, cũng không có người khác. Vốn không có, hiện tại không có, về sau, cũng không có khả năng sẽ có. Không phải bởi vì anh từng thề ở trước mặt ba mẹ anh, mà là bởi vì…… Anh đã không muốn lại đi tìm người khác kích thích cô nữa. Tìm những người phụ nữ đó kích thích cô, kích thích tới kích thích đi, cô không có nửa điểm kích thích, ngược lại anh bị cô kích thích không nhẹ!
“Không phải đi khuê phòng của Trần tiểu thư, chẳng lẽ -- là về nhà cậu sao?” Mạc Đông Dương còn cười cười thực tiện, “Như thế nào, nghe nói anh ta muốn về nước, cậu sẽ không thật sốt ruột chứ?”
“Về công ty!” Lãnh Tư Thành trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Đi đến cửa lớn, bên ngoài người tới tới lui lui, chính là, người lui tới nhiều như vậy, anh lại giống như, vẫn là cô đơn, tìm không thấy nhà.
Trợ lý Trình lái xe lại đây, “Tổng giám đốc, đi nơi nào?”
“Về……” Anh muốn nói về nhà, cầm lấy di động, trên di động đều không có biểu hiện một cuộc gọi, tin nhắn, QQ, WeChat nào