Anh ném điện thoại, giẫm chân ga, xe như là mũi tên rời cung xông ra ngoài!Mục tiêu là -- mộ viên phía tây thành phố.Mặt trời, dần dần xuống núi.Mộ viên phía tây thành phố bên này, cực kỳ an tĩnh. Không phải năm mới lễ tết, cũng không phải là ngày nghỉ, càng không phải thanh minh, người tảo mộ rất ít. Đặc biệt là, hiện tại đã sắp tới buổi tối. Nếu nói, ban ngày tới mộ viên, còn có thể cảm giác được trang trọng túc mục, mang theo hồi ức với người chết tới biểu đạt bi thương trong lòng của mình, mộ viên phía tây thành phố dưới màn đêm, không có một bóng người, liền có vẻ có chút âm trầm.Một mình Cố Thanh Thanh đứng ở trước bia mộ của ba, gió mát thổi bay tóc dài của cô. Ở bên ba, cô sẽ không cảm thấy sợ hãi, trong lòng chỉ sẽ trở nên thập phần an tĩnh.Mỗi một lần lúc trước, Cố Thanh Thanh gặp được chuyện không vui gì, liền sẽ tới nơi này nói với ba. Đêm tân hôn Lãnh Tư Thành sập cửa rời đi, lần đầu tiên Lãnh Tư Thành xuất quỹ, lần đầu tiên thời điểm Lãnh Tư Thành một tháng trở về một lần, ném cho cô một vạn đồng tiền, cô đều sẽ lại đây.Cô biết, ở trong mắt người đời, ba cũng không phải là một người thành công. Làm việc ở công xưởng nhỏ, cầm thu nhập ít ỏi, mỗi ngày đều uống say khướt, lại còn có mượn vay nặng lãi.Nhưng là, ông cũng là một người trong nhà đối với mình tốt nhất. Mỗi lần ba đều sẽ lấy từ tiền thưởng ra một chút cho cô làm tiền tiêu vặt, tết nhất lễ lạc, cũng sẽ cho cô tiền tiêu vặt. Thậm chí những chuyện đã làm trước khi xảy ra chuyện đó, cũng là vì cái nhà này……Lúc cô và Lãnh Tư Thành kết hôn tâm tình phức tạp. Trong lòng có bài xích, có kích động, cũng có -- một tia oán hận. Nhưng là, sau khi cô thật sự gả cho Lãnh Tư Thành, cô đã từng ở trước mộ ba thề, ba dùng sinh mệnh đổi lấy đoạn hôn nhân này, dù cô như thế nào cũng không muốn nhường lại.Nhưng mà, tới hiện giờ, cô lại không hề tin tưởng với đoạn hôn nhân này……“Ba, người biết không? Từ Tử Bội cô ta đã trở lại.” Cố Thanh Thanh ngồi xổm trước bia mộ, dùng tay, tinh tế phất đi tro bụi trên bia mộ. Đèn đường dần dần sáng lên, ánh sáng mờ nhạt, ảnh chụp của ba trên bia mộ mỉm cười, hết thảy còn giống như bộ dáng ông rời đi trước.Chờ sau khi lau tro bụi trên bia mộ đến không nhiễm một hạt bụi, cô lại ngồi xổm xuống, quét đi tro bụi trước bia mộ, chính mình nhẹ nhàng ngồi xuống, lưng dựa vào bia mộ của ba, cho dù là lạnh băng, trong lòng cũng thực bình tĩnh.Nghiêng người, cô cầm lấy hai chai rượu mua tới từ siêu thị, không phải phải thứ xa hoa gì, là rượu xái ba thường thích uống, vặn một chai ra, nhẹ nhàng đổ xuống mặt đất, mà một chai khác, cô lại vặn mở ra, giơ lên với ảnh chụp của ba trên bia mộ, bộ dáng như là cụng ly, uống một ngụm.Rượu xái hồng tinh 52 độ, vào miệng giống như đao cắt, từ khoang miệng đến thực quản lại đến dạ dày, như là đốt một ngọn lửa, đều thiêu cả người cô đến mơ mơ màng màng.“Thật ra, cho dù cô ta không có trở về, con và anh ấy, cũng rất khổ sở tiếp tục. Anh ấy……” Cố Thanh Thanh cười khổ một tiếng, lại uống xong một ngụm rượu.Rõ ràng chính là người của hai thế giới, thế giới quan giá trị quan đều bất đồng, cho dù ngay từ đầu có thể ở chung thật tốt, cuối cùng hơn phân nửa đều sẽ rơi vào một kết cục thê lương.Anh lần lượt ra quỹ, đã sớm mài mòn đi tất cả chờ mong của mình với anh. Mà sự kiện Từ Tử Bội lần này, chỉ là cho cô một kích cuối cùng!“Cho dù không có anh ta, con gái của ba cũng là ưu tú nhất! Xin đừng lo lắng, con nhất định sẽ sống thật tốt, dựa vào đôi tay của mình, nuôi sống bản thân con!”Lại uống một ngụm, ba ngụm vào bụng, cồn chảy vào trái tim, lại vọt lên đại não, thiêu đốt đến má cô đều có chút liễm diễm đỏ lên, nơi xa có ánh sáng chiếu lại đây!Không chỉ là nguồn sáng, tựa hồ còn có tiếng môtơ ô tô, lái từ xa tới gần.Cố Thanh Thanh không để ý đến chỗ nguồn sáng kia, vẫn dựa vào trên bia mộ như cũ, lại mở ra một chai rượu, lại nhẹ nhàng rót xuống đất cho baÁnh sáng còn rất xa, phỏng chừng còn ở chân núi. Muốn lên núi, không thể lái xe, chỉ có thể đi bộ.Tảo mộ sao, tự nhiên muốn tắt máy. Cô không nghĩ muốn bất kỳ một người nào quấy rầy cô “Gặp mặt” với ba cô.Ánh mắt Cố Thanh Thanh thực đạm, ngửa cổ lại uống một hớp rượu lớn, có lẽ uống hơi gấp một chút, bỗng nhiên độ cồn nhảy vọt, vượt qua chống đỡ của trái tim cùng đại não của cô, thậm chí cay đến cô ho khan vài tiếng, bức ra nước mắt.Nhất định là bị rượu cay, không có khả năng là trong lòng cô đang khóc. Cô không có khả năng mềm yếu ở trước mặt Lãnh Tư Thành, cô cũng không cho phép chính mình mềm yếu ở trước mặt Lãnh Tư Thành và Từ Tử Bội!Nhưng vấn đề là, không phải mọi người đều nói, dùng rượu giải ưu sầu, à chỉ có Đỗ Khang? Vì sao, cô uống nhiều rượu như vậy, sao sầu oán trong lòng vẫn không có giảm xuống chút nào, ngược lại, như là sóng biển, càng tụ càng nhiều?Lại uống một ngụm, có lẽ là uống ngụm quá lớn, cô lại có thể lập tức sặc lên, nước mắt “tách” một tiếng dâng lên!Không được, không được, cô không thể khóc, sao cô lại có thể khóc? Sao cô có thể vô dụng như vậy? Còn không phải là ly hôn thôi ư? Còn không phải là tách ra với Lãnh Tư Thành sao? Cô có cái gì luyến tiếc, anh lại không tốt với mình……
Danh Sách Chương: