Tuy rằng giọng nói lãnh lãnh đạm đạm, nhưng mà Cố Thanh Thanh lại như là nghe đến trong lòng. Cô lắc đầu: “Không đau.”Loại cảm giác được chiếu cố này, ba chiếc khăn lông này, thậm chí càng thêm ấm đến trong lòng cô hơn anh thuận miệng nói “Ba hộp bao” kia.Lãnh Tư Thành “ừ” một tiếng, nghĩ nghĩ, chợt hỏi: “Bình thường Từ Tử Câm ở công ty, có đối với em như vậy hay không?”Ở ngay trước mặt anh, Từ Tử Câm đều dám đánh người mắng chửi người, vậy bình thường ở công ty thì sao?Vợ của anh, dựa vào cái gì cho người ta giày xéo?Cố Thanh Thanh lắc đầu: “Không có.”“Thật không có?” Lãnh Tư Thành có điểm không tin.Cố Thanh Thanh lắc đầu: “Cô ta đi tìm tôi phiền toái, nhưng tôi sẽ không yếu thế.”Sẽ không yếu thế…… Là bởi vì, Nhiếp Chi Ninh là vị hôn phu của Từ Tử Câm sao?Trong lòng Lãnh Tư Thành hơi hơi co rụt lại, có hơi chua xót tràn ngập ở trong lòng.Quả nhiên, Cố Thanh Thanh lập tức liền hỏi: “Lần này Từ Tử Câm bạo nộ, là bởi vì cô ta và Nhiếp Chi Ninh muốn chia tay? Bằng không, cha mẹ hai người bọn họ, sao sẽ đều theo tới?”Tuy rằng bình thường, Từ Tử Câm và Nhiếp Chi Ninh cãi nhau không ngừng, nhưng không có sau lần gây gỗ nào, còn gọi cha mẹ hai bên tới.Nháo đến lớn như vậy, nhất định là quyết định tách ra mới có thể như vậy.“Bọn họ, không chia tay được.” Nửa ngày sau, Lãnh Tư Thành chợt nhàn nhạt nói một câu như vậy. Anh hơi rũ mắt, trong giọng nói lại hàm chứa lệ khí vô tận. Cho dù bình thường anh che dấu tốt hơn nữa, lúc này đây, cũng bị Cố Thanh Thanh nghe ra một chút manh mối.“Sao không chia tay được?” Cố Thanh Thanh nghi hoặc, Lãnh Tư Thành nhẹ nhàng nhắm mắt, mới cảm thấy được vừa rồi ngữ khí của mình không tốt. Khi mở hai mắt lần nữa, anh đã thực mau điều chỉnh tốt tâm tính chật vật của mình, trật tự rõ ràng phân tích: “Đương nhiên không chia tay được.”. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Danh Sách Chương: