"Đây là lý do cô gọi cho tôi hả?" Giọng nói Tưởng Đình Kiệt đều đều, nghe không ra là vui hay giận. Phút chốc, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm có chút chột dạ, ú a ú ớ không biết nên giải thích như thế nào. Cô sợ hãi đối mặt với loại thái độ này của Tưởng Đình Kiệt. "Tôi.." "Sắp tới giờ ăn tối, tôi còn tưởng cô gọi điện thoại mời tôi đến nhà cô ăn cơm." Trong lời nói chứa đầy ý cười vui đùa. Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm chợt thở phào nhẹ nhõm, bật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.