Sau vài phút.
Kỷ Ngôn Tâm giật mình đi vào thang máy lên văn phòng tổng giám đốc trên tầng ba mươi.
Ngài Thẩm trong truyền thuyết là đại boss đứng sau màn của công ty giải trí Thiên Duyệt. Cô ký hợp đồng làm việc ở Thiên Duyệt đã hai năm, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng gặp qua ngài Thẩm thần bí này.
Cho đến khi cửa thang máy mở ra.
Bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm phản ứng lại bước ra khỏi thang máy, dưới sự hướng dẫn của thư ký, cô đứng trong văn phòng có chút dè dặt.
"Ngài Thẩm, anh muốn gặp tôi sao?"
Trong khi cô từ từ ngước mắt nhìn lên, trước mắt cô là người đàn ông mặc đồ tây đứng trước cửa sổ sát đất, bóng dáng cao lớn rắn rỏi bị khúc xạ bởi ánh sáng chói mắt bày ra tư thế từ trên cao nhìn xuống. Nghe thấy tiếng động người đàn ông đứng trước cửa sổ quay người lại. Khuôn mặt của anh ta bởi vì vầng sáng xung quanh mà có chút không rõ, cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi mắt anh ta nhìn Kỷ Ngôn Tâm tràn đầy ý cười.
"Cô Kỷ."
Người đàn ông nói với giọng nói trầm thấp.
Phút chốc, Kỷ Ngôn Tâm chớp đôi mắt bất đắc dĩ phản ứng lại, nhanh chóng mỉm cười và nói: "Là tôi, ngài Thẩm, chào anh, không biết anh tìm tôi.."
Lời còn chưa dứt, sau khi Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn nhìn thấy rõ diện mạo của người đàn ông này, cô ngơ ngẩn. Không phải bởi vì dáng vẻ đẹp trai quyến rũ của người đàn ông này mà do anh là người cô quen, là người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm trong trái tim. Đó là một khuôn mặt giống hệt. Khi trong kí ức của cô dường như bị phai mờ, anh lại xuất hiện rõ ràng như vậy, chấn động trái tim của cô.
"Anh.."
Đột nhiên giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.
Ngay lúc này, dường như Thẩm vẫn chưa phát giác sự khác thường của cô. Anh chậm rãi đi đến trước bàn làm việc, chống cánh tay một cách ưu nhã, nói chuyện xa cách mà lịch sự: "Mời ngồi, tôi nghe giám đốc Lý nói rằng Tưởng Đình Kiệt đồng ý cho cô làm chuyên đề tin nóng ngôi sao, cho nên tôi muốn tự mình tìm cô hỏi một chút."
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm nhìn chằm chằm vào Kỷ Ngôn Tâm đang thất thần.
Khoảnh khắc im lặng.
"Cô Kỷ Ngôn Tâm hử?"
"Cái gì?"
Bỗng dưng Kỷ Ngôn Tâm bừng tỉnh, ý thức được mình thất thố. Cô nhanh chóng nhắm mắt lại che đi những cảm xúc để lộ trong đôi mắt của mình rồi hít sâu một hơi để vẻ mặt của mình khôi phục lại nụ cười.
"Ngài Thẩm, thật ngại quá, tôi có chút thất thố."
Kỷ Ngôn Tâm cúi thấp đầu, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm và cảm xúc của mình. Anh xuất hiện quá đột ngột cho nên cô không có bất kì chuẩn bị tâm lý nào.
Nhưng khi cô tránh đi tầm mắt của anh cũng không chú ý đến ánh mắt của Thẩm bỗng nhiên trở nên sâu thẳm. Anh nhìn sự khác thường của cô ở trong mắt rồi bước đến trước mặt của cô.
Giây tiếp theo, anh vô cùng lịch lãm chuyển khăn giấy.
"Cô ổn chứ?"
Bỗng dưng bên tai rơi xuống giọng nói trầm ấm dịu dàng của Thẩm.
Kỷ Ngôn Tâm nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Thẩm. Dường như hơi thở của cô dừng lại, trái tim vẫn đập, rất chậm. Trong đầu cô hiện ra hình ảnh thuộc về một người.
Ba năm trước đây, thiếu chút nữa cô bị bán cho một hộp đêm bởi vì món nợ mà ba cô để lại. Cô nhìn thấy anh ở chỗ tối tăm đó. Là anh đã ra tay cứu cô để cho cô không rơi vào tình cảnh khủng khiếp. Ngay cả khi cuộc gặp gỡ tình cờ vội vã đó làm cô không biết tên anh, nhưng mà ngược lại cô nhớ được gương mặt của anh, hơi thở của anh, nụ cười của anh và cả hành động nhỏ anh duỗi tay sờ lên đầu của cô. Ba năm sau, cô luôn nhớ về hình ảnh đêm đó. Bởi vì người đàn ông đó đã chiếm cứ một vị trí trong trái tim cô, bởi vì sự mến mộ của cô đối với anh cũng không bị thời gian bao phủ.
Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm nhìn chăm chú vào Thẩm, xúc động vô cùng.
"Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
"Hả?"
Thẩm khẽ nhướn mày, dường như suy nghĩ một lát, khẽ cười trả lời: "Cô Kỷ, chúng ta hẳn là chưa từng gặp qua."
Những lời này như duy trì cảm giác xa lạ với cô.
Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm hơi giật mình gật đầu. Cô hít một hơi thật sâu, dường như xúc cảm dần dần trở về bình thường. Vẻ mặt cô không có gì khác thường.
"Ngài Thẩm, thật xin lỗi, là tôi nhận sai người. Anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Lúc nói chuyện, Kỷ Ngôn Tâm không nhận khăn giấy mà Thẩm đưa qua. Cô nhắm mắt lại, giơ tay lau đi khoé mắt ướt át, thái độ cung kính đứng trước bàn làm việc.
Cô gái này có chút đặc biệt.
Tuy nhiên nếu cô không khác biệt, cô không thể có mối liên hệ với Tưởng Đình Kiệt được.
Thẩm liếc nhìn cô cười như không cười thấp giọng nói: "Cô Kỷ, tôi luôn chú ý đến chuyên đề của cô, quả thực là có mánh lới. Nếu cô có thể đàm phán hợp tác thành công với Tưởng Đình Kiệt, công ty sẽ cho cô tài nguyên càng tốt hơn để đề cử chuyên đề phát sóng trực tiếp của cô. Cô có thể làm thử một kỳ phát sóng trực tiếp trước để xem hiệu quả. Nếu phản hồi mạnh, tôi sẽ liệt cô vào chương trình chủ chốt. Tôi yêu cầu cô báo cáo trước nội dung mỗi lần phát sóng trực tiếp cho tôi, vì vậy tôi muốn hỏi cô Kỷ suy nghĩ của cô về Tưởng Đình Kiệt. Cô có thể nắm chắc bao nhiêu phần?"
"Anh muốn hỏi quan hệ của tôi và Tưởng Đình Kiệt sao?"
Kỷ Ngôn Tâm bắt được trọng điểm.
Bỗng chốc, Thẩm nheo mắt thờ ơ, không phủ nhận nói: "Nếu tôi đầu tư tài nguyên, tôi cần biết cô có xứng đáng không?"