Mục lục
Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian tắm rửa cũng không lâu. Đây chính là kết quả mà Kỷ Ngôn Tâm hết sức tranh thủ mới đạt được.

Tưởng Đình Kiệt cầm khăn lông lau tóc cho cô, bọc cô trong khăn tắm rồi ôm cô từ bồn tắm đến bồn rửa tay.

Giây tiếp theo, anh đứng trước mặt Kỷ Ngôn Tâm từ từ cởi quần áo của mình.

"Anh cởi quần áo để làm gì?"

"Ướt nên không thoải mái."

"Thế tại sao phải cởi hết?"

"À, tôi cố ý."

"..."

Biến thái!

Kỷ Ngôn Tâm không thể kiểm soát được nín thở. Cô biết cô phải nhìn sang chỗ khác nhưng lúc Tưởng Đình Kiệt xoay người, ánh mắt của cô lại không chịu khống chế nhìn anh.

Nghĩ đến người nào đó đã cởi bộ tây trang đen ưu nhã, không chút nào che dấu lộ ra dáng người vạm vỡ giống như để cô tùy ý thưởng thức từng tấc trên cơ thể. Cho nên ánh mắt của Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn lạc theo xương quai xanh của Tưởng Đình Kiệt đi xuống tiếp, cô nhìn đến ngực anh lại nhìn thấy cơ bụng tiêu chuẩn có tám múi, nhìn đến đường nhân ngư, nhìn đến..

Bất chợt, Kỷ Ngôn Tâm lập tức nhắm mắt.

Trong lòng như đang có hàng vạn con ngựa đang chạy, vô cùng ảo não.

Tại sao cô lại nhìn chằm chằm thân thể của anh!

"Có hài lòng không?"

"Không.. Không tồi."

"Có muốn tiếp tục xem không?"

"Đủ rồi.."

"Được."

Tưởng Đình Kiệt lúc này mới thôi đùa giỡn.

Khi Kỷ Ngôn Tâm mở mắt ra. Cô nhìn thấy anh đã quấn khăn tắm ngang hông để tránh khỏi nhìn nhau trần trụi mà xấu hổ.

Lúc Tưởng Đình Kiệt cầm hòm thuốc đi tới, Kỷ Ngôn Tâm vẫn chưa có phản ứng. Anh trực tiếp đứng ở giữa hai chân cô, đây chính là người nào đó cố ý trêu chọc cô, tư thế này vô cùng ái muội.

Quan trọng hơn, Tưởng Đình Kiệt đứng trước mặt cô khiến cơ thể hai người như dán sát vào nhau, hơi thở quyện vào nhau.

Giờ phút này anh không chớp mắt nhìn cô:

"Tâm trạng tốt hơn chưa?"

"Hả?"

Chẳng lẽ vừa rồi anh cố ý đùa giỡn cô là muốn an ủi cảm xúc của cô sao?

Kỷ Ngôn Tâm giật mình phản ứng lại nhìn ánh mắt ôn nhu của Tưởng Đình Kiệt cảm thấy hơi xúc động, cười gật đầu nói: "Anh đúng là có thể dễ dàng làm suy nghĩ của tôi thay đổi."

"Ý của cô là tôi có sức ảnh hưởng đối với cô sao?"

"Đương nhiên, anh là ngài Tưởng mà."

"Những lời này không phải là lời khen."

"Chà chà, không hổ là đại ma đầu Boss Tưởng."

Sự thật chứng minh là cảm xúc của cô có thể bị Tưởng Đình Kiệt làm ảnh hưởng dễ như trở bàn tay.

Tưởng Đình Kiệt đứng ở giữa hai chân cô thu lại ánh mắt, chăm chú xử lí vết thương trên cánh tay cho cô.

Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở hai người làm nhiệt độ không khí nóng lên như muốn nghiền nát mọi thứ.

Ái muội cứ thế sinh ra lan tràn khắp nơi.

Kỷ Ngôn Tâm có cảm giác hít thở không thông, hô hấp như bị nghẹn lại. Cô sợ Tưởng Đình Kiệt nhận ra có điều không ổn nên chủ động tìm đề tài nói chuyện: "Tại sao anh biết tôi bị nhốt trong WC tầng 7? Tại sao lại đến cứu tôi?"

Tưởng Đình Kiệt như có như không liếc mắt nhìn cô, giống như muốn xem ý nghĩ thật sự trong mắt cô.

Động tác xử lí vết thương của anh cũng không dừng lại, giọng trầm thấp, nói: "Tiểu Bạch gọi điện thoại đến hỏi cô có ở bên cạnh tôi không, cậu ấy không liên lạc được với cô. Tôi nghe phòng an ninh nói tầng 7 có chuyện liền đi xuống kiểm tra thì phát hiện cô bị nhốt trong WC."

Câu nói này rất bình thường.

Chỉ là Kỷ Ngôn Tâm khẽ nhíu mày hỏi:

"Liên lạc với tôi không được thì vì sao Tiểu Bạch lại nghĩ tôi sẽ ở bên cạnh anh? A, tầng 7 xảy ra chuyện gì mà lại làm phiền Tổng Giám Đốc Tưởng đích thân xuống kiểm tra?"

"Cô muốn hỏi cái gì?"

Tưởng Đình Kiệt sắc bén hỏi lại.

Kỷ Ngôn Tâm nghe vậy liền chớp mắt vô tội: "Tôi cũng không muốn hỏi cái gì, chỉ là cảm thấy hơi lạ.."

"Thấy lạ vì sao tôi lại lo lắng cho cô hả?"

"Anh lo lắng cho tôi sao?"

"Ừ? Nếu không cô cảm thấy tôi vì sao phải đích thân ôm cô đi lên xử lí vết thương?"

Tuy rằng Tưởng Đình Kiệt không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô nhưng anh lại dùng câu hỏi khác hỏi lại để chứng minh anh quan tâm cô.

Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm không ngăn được ngước mắt chăm chú nhìn anh. Trong mắt anh là sự ôn nhu không che giấu được. Khi anh xuất hiện ở WC cứu cô, sự kinh ngạc của anh, sự bảo vệ, sự ôn nhu của anh đều khiến cô cảm thấy mình được quan tâm. Cô không cách nào phủ nhận được tâm tình đầy cảm kích của mình đối với anh. Tuy rằng anh luôn trêu chọc cô nhưng đây chính là cách anh an ủi cô. Mặc kệ người đàn ông này trước đây làm cho cô cảm thấy nguy hiểm, đáng sợ như thế nào. Giờ phút này, hình ảnh Tưởng Đình Kiệt ôm cô, cẩn thận giúp cô xử lí vết thương, làm cô vừa rung động vừa áy náy.

"Ừm, tuy rằng tôi không thể gọi điện thoại cho ai cầu cứu được nhưng tôi biết sẽ có người cứu tôi!"

Người này chính là Tưởng Đình Kiệt

Kỷ Ngôn Tâm cũng không nói chính xác là ai.

Nhưng mà Tưởng Đình Kiệt nhẹ nhướng mày, dán sát vào mặt cô hỏi: "Cô đang cảm ơn tôi sao?"

"Chẳng lẽ anh không cảm nhận được?"

"Thái độ hơi không rõ ràng."

"Tôi thật sự.."

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm hếch cằm nhìn Tưởng Đình Kiệt cười mỉm nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu không tôi thực sự không biết mình sẽ như thế nào."

Tưởng Đình Kiệt liếc nhìn cô, trong ánh mắt khẽ gợn sóng, khóe miệng có ý cười sâu xa.

"Ừm, tôi nhận lời cảm ơn."

"Đúng rồi, túi của tôi còn ở trong WC, ở bên trong có đồ vật quan trọng.."

Kỷ Ngôn Tâm chuyển đề tài thật nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK