"Được, cảm ơn." Sau khi Bạch Ý Ca cắt đứt điện thoại thì ngồi ở mép giường, ánh mắt rũ xuống nhìn đống quần áo lộn xộn. Anh không hề nhìn Kỷ Ngôn Trạch, giọng nói lạnh nhạt: "Đợi lát nữa cậu có thể trực tiếp từ đây rời đi. Tôi xin lỗi vì tôi mà đêm nay cậu gặp loại chuyện xui xẻo này, tôi bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa." Anh cố ý làm cho giọng nói của mình tỏ ra thờ ơ vì không muốn Kỷ Ngôn Trạch phát hiện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.