"Vào đi!"
Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm không thể nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người kia bởi vì đầu của cô vẫn còn đang choáng váng.
Địch Nhất khiêng Kỷ Ngôn Tâm đi vào phòng, sau khi nhận được sự đồng ý của Tưởng Đình Kiệt thì trực tiếp ném cô lên giường, trói chặt hai tay cô ra phía sau rồi xoay người rời đi.
"?"
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Bắt cóc sao? Cô đắc tội với ai chứ?
Toàn thân Kỷ Ngôn Tâm cứng lại, đờ đẫn. Bởi vì cô không nhìn thấy nên cô cũng không biết bản thân đang bị đặt trong hoàn cảnh như thế nào.
"Ư ư!" Quan trọng nhất là cô không thể nói chuyện. Lúc này, Tưởng Đình Kiệt chậm rãi đi đến trước mặt cô. Trong ánh mắt từ trên cao nhìn xuống không giấu được sự nguy hiểm như mũi nhọn, gông cùm, xiềng xích.
Là ai?
Ai đang dùng ánh mắt xem con mồi để nhìn cô.
Bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm sợ hãi.
Ngay lúc này, Tưởng Đình Kiệt kéo khăn che mắt của cô xuống, bỏ khăn lông trong miệng cô ra nhưng lại không cởi dây trói hai tay cô.
"Vì sao anh lại bắt cóc tôi?"
Trong nháy mắt được tự do, Kỷ Ngôn Tâm lập tức không khống chế được la mắng.
Sau đó, trong tầm mắt của cô dần dần xuất hiện khuôn mặt tuấn mỹ của Tưởng Đình Kiệt, cô hít sâu một hơi rồi toàn thân tự nhiên cứng đờ.
"Tưởng.. Tưởng Đình Kiệt.."
"Cô trăm phương nghìn kế câu dẫn tôi, chúc mừng cô đã thành công rồi!"
Những lời này không phải lời khen ngợi mà là định tội!
Kỷ Ngôn Tâm nghe vậy thì hoảng loạn phản bác: "Tôi không biết anh đang nói gì.."
Tưởng Đình Kiệt híp mắt một cách nguy hiểm. Anh cúi người xuống, bàn tay to nắm cằm của cô, giọng nói khàn khàn: "Tôi ở trên giường có làm được không, không phải tối hôm qua cô thử rất thoải mái sao?"
"..."
Quả nhiên là kế hoạch trả thù bị bại lộ!
Kỷ Ngôn Tâm đành phải trả lời trái với lương tâm: "Đúng, đúng là tôi nói anh không được. Tối hôm qua tôi không thoải mái chút nào, tôi chỉ nói cho người khác biết cảm giác sau khi ngủ thử với anh thôi mà."
"Hả?"
Vậy mà Tưởng Đình Kiệt cũng không tức giận, cười như không cười nói: "Tối hôm qua tôi không làm cho cô thoải mái, là tôi làm chưa đủ. Vậy thì lần này cô hãy thử lại một lần nữa đi!"
Thử một lần nữa?
Không!
"Anh đừng chạm vào tôi.."
"Tôi không chạm vào, tôi thích đâm vào!"
Kỷ Ngôn Tâm sợ hãi né tránh nhưng không ngăn được thân hình của Tưởng Đình Kiệt đè lại đây.
Tưởng Đình Kiệt lập tức vây cô vào một góc giường. Bàn tay to ôm lấy gáy cô, hung hăng hôn lên môi để chặn lại tiếng thét chói tai. Đồng thời, anh gần như thô bạo xé rách quần áo cô, cơ thể của cô hoàn toàn bại lộ dưới thân anh. Anh dụng tâm hôn sâu, dùng hết sức lực và ôn nhu để cô ý loạn tình mê. Bàn tay to không an phận tùy ý xoa nắn hai đóa hoa đào đang nở rộ trước ngực cô. Lòng bàn tay dán vào da thịt cô chậm rãi đi xuống thử thăm dò đóa hoa nơi tư mật làm thân thể của cô bày ra bộ dáng khát vọng nhất.
Người đàn ông này không phải đang cưỡng gian mà đang dụ dỗ.
"Bảo bối, em đã ướt rồi!"
Tưởng Đình Kiệt chậm rãi rút ngón tay ra rồi mới hung hăng đâm vào thân thể cô.
Trong nháy mắt, nơi nhỏ hẹp của cô ôm trọn toàn bộ của anh. Trong mắt anh là sắc tình, dục vọng thể hiện cảm giác sung sướng không thể miêu tả.
"Không cần.."
Kỷ Ngôn Tâm giãy giụa muốn đẩy anh ra.
Nhưng bàn tay to của Tưởng Đình Kiệt lại thừa cơ nâng mông rồi tách hai chân cô ra đặt trên eo anh để va chạm càng sâu và mạnh hơn.
Kỷ Ngôn Tâm theo bản năng cuộn tròn hai chân lại, vô tình giúp anh càng vào sâu hơn.
Cô không thể ngăn cản anh ở trong thân thể mình điên cuồng xâm lược, làm càn, đòi lấy. Ý thức của cô bị từng cái đâm của anh làm cho dần dần tan nát và cô bị trầm luân trong đó.
"Đừng.. Dừng lại.."
Kỷ Ngôn Tâm sắp không chịu đựng được.
Đột nhiên Tưởng Đình Kiệt nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn: "Được, tôi sẽ không dừng lại, tôi nhất định sẽ để cô thử cho đến khi nào thoải mái mới thôi!"