Ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống. Cửa sổ cực lớn sát đất có thể nhìn xuống thấy toàn bộ ánh sáng đèn neon của thành phố, lộng lẫy như sao trời. Lúc này, Tưởng Đình Kiệt đang thay quần áo. Kỷ Ngôn Tâm ngồi ở mép giường, ánh mắt không hề chớp nhìn anh chăm chú, dĩ nhiên là có chút lo lắng đứng ngồi không yên. Một giây sau, cô đi chân trần bước tới, không hề báo động trước giang hai tay ôm anh. Động tác mặc quần áo của Tưởng Đình Kiệt cứng lại. Bàn tay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.