Mục lục
Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì thế, cô chậm rãi xoay người nhìn về phía anh.

Rốt cuộc khi Kỷ Ngôn Tâm nhìn đến Tưởng Đình Kiệt đang đợi tầm mắt của cô, cô thấy ánh mắt anh đang nói: Tôi đang đợi cô, cầu xin tôi cứu cô!

Cầu xin anh..

Đây là nguyên nhân Tưởng Đình Kiệt chậm chạp không tỏ thái độ.

Phút chốc, Kỷ Ngôn Tâm tỏ ý cười không rõ, cô không dám mơ tưởng Tưởng Đình Kiệt chủ động bảo vệ cô. Nhưng nếu là thái độ hèn mọn cầu xin như thế này, có lẽ càng thích hợp.

Giây tiếp theo, cô run nhè nhẹ túm chặt ống tay áo Tưởng Đình Kiệt, nhỏ giọng nói: "Ngài Tưởng.. Cầu xin anh, cứu tôi!"

Đột nhiên trong mắt cô hiện lên nước mắt, tầm mắt Tưởng Đình Kiệt đau đớn.

Một cái chớp mắt này, trong lòng Tưởng Đình Kiệt giống như bị cái gì kéo nhẹ một cái, thoáng qua, mà không cách nào xem nhẹ.

Kỷ Ngôn Tâm nói cầu xin anh, nhìn như là thỏa hiệp, nhưng trong mắt cô một chút thuần phục cũng không có, cô có sự kêu ngạo không thể xóa nhòa. Nhưng mà, loại tình huống này làm cô đỏ mắt, nụ cười khẽ trên khuôn mặt cô, giống như kim đâm vào trong lòng Tưởng Đình Kiệt. Dường như có ý nhắc nhở anh, người phụ nữ này cần anh bảo vệ.

Giây tiếp theo, bàn tay to của anh cầm lòng không được xoa gương mặt Kỷ Ngôn Tâm. Lòng bàn tay cọ qua khóe mắt cô, lau đi nước mắt còn chưa có tràn ra hốc mắt.

"Tôi không có từ chối cô, cô khóc cái gì?"

"..."

Kỷ Ngôn Tâm cắn môi không nói lời nào.

Giờ phút này, Lục Phong Niên chú ý tới thái độ đột nhiên chuyển biến của Tưởng Đình Kiệt, có chút sốt ruột nói: "Tổng giám đốc Tưởng, người phụ nữ này vừa mới động thủ đánh tôi. Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy. Tôi muốn công đạo là anh giao người phụ nữ này cho tôi..".

Giọng ông bổng dừng lại.

Ngay lúc này, bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt giơ gậy đánh golf lên chỉ thẳng vào yết hầu Lục Phong Niên, ánh mắt anh hung ác nguy hiểm khác thường. Chỉ một thoáng tạo thành uy hiếp làm cho Lục Phong Niên hoảng hốt cho rằng trong tay anh cầm không phải gậy đánh golf mà là súng. Giờ phút này, cả người Lục Phong Niên cứng đờ không dám cử động. Ông đã sớm nghe nói qua Tưởng Đình Kiệt có bối cảnh xã hội đen, cho nên ở trước mặt anh càng không dám làm càn. Nếu đắc tội Tưởng Đình Kiệt, ông không dám tưởng tượng đến kết quả.

"Tổng giám đốc Tưởng, anh đây là.."

"Anh dám động vào người phụ nữ của tôi, tôi có nên hỏi tội anh hay không?"

Tưởng Đình Kiệt lười biếng híp mắt, đôi môi đỏ mỏng hé ra một nụ cười tàn nhẫn, giọng nói khàn khàn: "Kỷ Ngôn Tâm là người bên cạnh tôi. Chẳng lẽ anh không nhìn ra cô ấy là người phụ nữ của tôi hay sao? Tôi đã cho anh mặt mũi, nhưng anh ba lần bốn lượt nhìn lén cô ấy. Ai mà chẳng biết, anh chính là được một tấc lại muốn tiến một thước! Tôi rất ghét người khác chạm vào đồ của tôi. Anh nhìn qua, ngay lập tức móc mắt anh. Anh sờ qua, ngay lập tức chặt tay anh. Tôi sẽ lưu cho anh một cái mạng!"

Nghe lời nói như thế, Lục Phong Niên hoàn toàn khủng hoảng.

"Tổng giám đốc Tưởng.. Tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của anh. Nếu tôi mà biết, cho tôi lá gan tày trời tôi cũng không dám động vào.."

"Ông chịu thừa nhận sờ vào người tôi rồi sao?"

Kỷ Ngôn Tâm chất vấn.

Nghe vậy, cả người Lục Phong Niên phát run nói: "Tổng giám đốc Tưởng, anh đại nhân đại lượng, cầu xin anh buông tha cho tôi!"

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm nhịn không được cười lạnh mắng: "Tại sao phải buông tha cho ông? Lúc ông vũ nhục tôi, có từng nghĩ tới bộ dáng xin tha của bản thân hiện giờ hay không?"

"Là tôi sai là tôi sai.. Tổng giám đốc Tưởng, cầu xin anh buông tha cho tôi!"

Giờ phút này, Lục Phong Niên quỳ trên mặt đất xin tha.

Bởi vì thân phận Kỷ Ngôn Tâm được chính miệng Tưởng Đình Kiệt thừa nhận là người phụ nữ của anh, cho nên lời nói và hành động của ông ta vừa rồi đã là tội chết.

Giây tiếp theo, Lục Phong Niên bò đến chân Kỷ Ngôn Tâm xin tha.

"Đừng chạm vào tôi!"

Kỷ Ngôn Tâm vô cùng chán ghét ông ta đụng vào.

Quả nhiên!

Lục Phong Niên nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt bởi vì phản ứng của Kỷ Ngôn Tâm mà nhíu mày, ngay lập tức ông ta ý thức được bản thân sai càng thêm sai rồi.

"Tổng giám đốc Tưởng, anh buông tha cho tôi, cầu xin anh buông tha cho tôi.."

"Địch Nhất!"

Hiển nhiên Tưởng Đình Kiệt không có nhẫn nại.

Lúc này, cửa lớn đẩy ra, gương mặt Địch Nhất vô cảm chậm rãi đi vào.

"Ngài Tưởng!"

"Giao cho anh xử lý!"

"Vâng!"

Trong lúc nói chuyện, hai tên vệ sĩ tiến vào kéo Lục Phong Niên đang không ngừng xin tha đi ra ngoài.

Sau đó Địch Nhất rời đi, đồng thời ý tứ đóng cửa lại.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm kinh ngạc trợn to mắt, nhìn về phía Lục Phong Niên bị kéo đi, có chút ngơ ngẩn không biết làm sao. Sau đó, cô xoay người nhìn về phía Tưởng Đình Kiệt, không xác định dò hỏi: "Chẳng lẽ anh thực sự muốn móc mắt ông ta xuống, chặt rớt tay ông ta sao?"

Nhưng cô nhìn bộ dáng Tưởng Đình Kiệt không giống như là nói giỡn.

Cô thừa nhận cô bị sợ rồi.

Trong phút chốc, Tưởng Đình Kiệt lười biếng buông bàn tay to đang ôm cô ra, cười như không cười nhìn cô, lạnh giọng nói: "Cô còn có tâm trạng lo lắng cho ông ta sao?"

"Đây không phải là lo lắng, mà là tôi tò mò!"

Trong tầm mắt anh Kỷ Ngôn Tâm có vẻ có chút lo lắng bất an.

Sau đó, bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt nổi giận.

"Kỷ Ngôn Tâm, cô đang giả vờ đơn thuần trước mặt tôi sao?"

"Hả?"

Vì sao đột nhiên mắng cô?

Căn bản là Kỷ Ngôn Tâm không có phản ứng, hơi giật mình nhìn anh.

Giờ phút này, khóe miệng Tưởng Đình Kiệt mang theo ba phần ý cười bảy phần lạnh lẽo nói: "Cô tốt xấu gì cũng sinh tồn ở trong vòng luẩn quẩn này, lẽ nào không biết quy tắc ngầm hay sao? Chẳng lẽ trước giờ cô đều không có xem tin tức sao? Cô không biết Lục Phong Niên chơi đùa phụ nữ thường xuyên lên báo sao? Cô ở trước mặt ông ta cũng không biết bảo vệ bản thân. Nếu không có tôi, bây giờ cô đã ở trong tay Lục Phong Niên rồi. Phụ nữ bị ông ta chơi đùa, cuối cùng tinh thần đều sẽ trở nên không bình thường!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK