Xem ảnh 1
Do có quá nhiều chuyện xảy ra nên chuyện liên quan tới Lăng Hiểu Huyên cũng bị gác lại.
Ở kiếp trước, cho dù vào hôm nay Tần Nguyễn có nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên, thì cô cũng sẽ không biết là chị ấy bị yêu ma quỷ quái ám.
Bây giờ cô đã mở thiên nhãn, gánh vác trọng trách xử lý tất cả những tà vật trên thế gian, đương nhiên cô sẽ không để những tà vật kia làm hại đến Lăng Hiểu Huyên.
“Tần Nguyễn, em muốn ăn cái gì? Vẫn là nạm bò hầm cà chua à? Em có chắc là sáng sớm không muốn ăn thanh đạm hơn không?”
Bất tri bất giác, hai người đã bước vào căn tin.
Lăng Hiểu Huyên lấy ra hai cái đĩa từ trong tủ, và đặt một cái vào tay Tần Nguyễn.
Mặc dù hỏi Tần Nguyễn ăn gì, nhưng hành động của Lăng Hiểu Huyên lại chẳng hề khách sáo.
Cô ấy lôi kéo cánh tay Tần Nguyễn, bước nhanh tới ô có món nạm bò hầm cà chua.
Trông Tần Nguyễn có vẻ là người lạnh nhạt buồn tẻ, nhưng lại rất tình cảm, cô thích nhất là món nạm bò hầm cà chua.
Từ lúc Lăng Hiểu Huyên quen Tần Nguyễn mấy tháng nay, chỉ cần đi ăn cơm chung là thể nào cũng thấy trên bàn có món nạm bò hầm cà chua.
Có thể thấy cô thích món ăn này như thế nào.
Nghe thấy món nạm bò hầm cà chua, hai mắt Tần Nguyễn thoáng bừng sáng, khóe môi nhanh chóng nhếch lên nhưng lại điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
“Được.”
Kiếp trước, kể từ lúc nhà họ Tần xảy ra chuyện, cho đến khi Tần Nguyễn bỏ mình, cô chưa được ăn lại món này một lần nào nữa.
Bây giờ, đúng là hơi nhớ nhung thật.
Nạm bò hầm cà chua, món này đối với Tần Nguyễn ở kiếp trước mà nói chính là nỗi ám ảnh lúc trước mười tám tuổi.
Từ khoảnh khắc cô được đón về nhà họ Tần cho tới lúc chết, món ăn này đã trở thành chấp niệm của cô.
Khu phía tây là khu ổ chuột của thủ đô, nơi đây đa số là các thành phần đầu đường xó chợ, toàn những kẻ liều mạng, trộm cắp cướp giật đều là chuyện thường.
Ngay cả những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi cũng rất hung tàn.
Khi còn bé Tần Nguyễn gầy như khỉ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Lớn hơn một chút, lúc hiểu được đạo lý mạnh được yếu thua, cô bắt đầu phản kháng và học được đạo sinh tồn của khu tây, vì muốn nhét đầy cái bụng, vì muốn sống.
Tần Nguyễn sẽ không bao giờ quên trải nghiệm bi thảm năm cô bảy tuổi.
Trong trại trẻ mồ côi có một nam nhân viên chăm sóc là họ hàng của viện trưởng, phụ trách trông giữ tất cả trẻ em trong trại, rất nhiều đứa trẻ sợ hắn.
Lúc đó là mùa hè, hắn mặc áo ngắn tay để lộ ra hình xăm Thanh Long ở bên tay trái và Bạch Hổ ở bên tay phải, mặc áo phanh ngực, trên ngực hắn chi chít các hình xăm.
Nếu đứa trẻ nào trong trại khiến hắn không vui, hắn sẽ lôi ra đánh đập một trận.
Đối phương phần lớn ra tay với con trai, rất ít khi đánh con gái.
Chính vì phát hiện ra điều này mà Tần Nguyễn hay mang theo tâm lý may mắn đi trêu chọc hắn.
Hàng năm, trại trẻ mồ côi luôn nhận được tiền và vật tư từ phía trên, cùng với của tư nhân và các xí nghiệp quyên góp tới, những thứ này phần lớn đều rơi vào trong tay viện trưởng cùng nhân viên công tác.
Còn bọn nhỏ chỉ được nhặt một chút quần áo cũ, một ít sách giáo khoa, cặp sách và đồ dùng hàng ngày.
Nhưng còn sống cũng đã khó khăn, làm sao chúng lại để ý đến những vật kia, thứ chúng cần là đồ ăn.
Tần Nguyễn là con gái, do còn nhỏ tuổi không tranh cướp được với những đứa lớn hơn, nên thường xuyên bị đói.
Vì muốn nhét đầy cái bụng, cô thường vào bếp trộm đồ ăn.
Có một lần, đầu bếp của trại trẻ mồ côi vắng mặt ba ngày, lũ trẻ trong trại đều bị đói.
Trong ba ngày bọn trẻ không có gì để ăn, chỉ có thể đi ra ngoài tìm cách kiếm đồ ăn, trộm cũng được mà cướp cũng xong, miễn là no bụng.
Vào đêm ngày thứ ba, Tần Nguyễn đói đến mức không thể chịu nổi được nữa, dạ dày liên tục co thắt đau quặn lại.
Cô bèn bò xuống ván giường, muốn ra ngoài uống nước cho đầy bụng.