*********************************
Mười một giờ đêm.
Bọn họ cuối cùng cũng đến khu vực chưa phát triển của núi Kỳ Sơn. Bắt đầu từ đây, hành trình sau đó sẽ do Lăng
Hiểu Huyê3n dẫn đường.
Bọn họ bước vào khu vực hiểm trở này và sắp đối mặt với những nguy hiểm không thể tưởng tượng được.
Vách đá cheo leo1, con đường gập ghềnh, không cẩn thận sẽ rơi vào những cái hố tự nhiên được bao phủ bởi thảm
thực vật.
Mới vừa rồi, một vệ sĩ nhà họ Lăng9 suýt nữa đã rơi xuống một cái hổ phễu lớn được hình thành tự nhiên trên mặt
đất.
Có một hòn đá rơi xuống mà mãi vẫn không nghe thấy tiến3g vọng, có thể thấy độ sâu của nó đáng sợ đến mức
nào.
Vì đề phòng Lăng Hiểu Huyên xảy ra chuyện, Tần Nguyễn đi cùng cô ấy ở phía trước, 8hai người nắm tay nhau
cùng tiến lên.
Lũ ma quỷ theo sát phía sau, bọn chúng càng lúc càng không thèm che giấu bản thân. Gió chầm chậm thổi tới, mùi
hôi thối phả vào trong mũi.
Bọn chúng càng lúc càng gần. Tần Nguyễn biết bọn ma quỷ ẩn nấp đang chờ cơ hội làm một mẻ bắt hết tất cả mọi
người. Quanh người Tần Nguyễn tỏa ra một vòng lực Minh Thần mờ nhạt.
Nơi mà Tần Nguyễn đang đứng lúc này không thích hợp để xử lý lũ ma quỷ ấy.
Lực Minh Thần chính là năng lực Minh Vương ban cho Tần Nguyễn, tất cả lũ yêu ma quỷ quái đều phải lùi bước.
Lúc đầu Tần Nguyễn còn sợ sẽ dọa bọn chúng chạy trốn, số sát khí dùng để kéo dài tính mạng sẽ vuột khỏi tay cô
mà đi.
Không ngờ, sau khi lũ ma quỷ đang ẩn núp gần đó cảm giác được lực Minh Thần, bọn chúng càng trở nên hưng
phấn hơn, chúng tập trung sự chú ý vào cô với thái độ vô cùng thèm khát.
Tần Nguyễn tiến về phía trước, bước chân của cô rất vững vàng, trong đôi mắt rũ xuống thoáng hiện lên sự mỉa
mai.
Cô hiểu rất rõ câu kẻ mang ngọc có tội
Tần Nguyễn đã lấy được năng lực giúp cô tự vệ, nhưng nó cũng có thể mang đến tai họa cho cô.
Suýt nữa Tần Nguyễn đã quên, bây giờ cô cũng là một cái bánh thơm ngon.
Nếu lũ ma quỷ cắn nuốt được Tần Nguyễn, năng lực của cô sẽ chuyển sang cho chúng, thậm chí còn có thể tạo ra một vận mệnh phi thường.
Sức hấp dẫn này lớn đến mức khó ai có thể kiềm chế được. Mặc dù lũ ma quỷ e ngại lực Minh Thần, nhưng sức
mạnh được Tần Nguyễn giải phóng ra quá yếu và khiến chúng nghĩ rằng cô là một con mồi ngon có thể dễ dàng
tàn sát.
Tần Nguyễn chịu khổ trăm năm, cuối cùng mới leo ra khỏi Địa Ngục và đạt được sự biến hóa lớn, cô sao có thể yếu
đến mức không chịu nổi một đòn, trở thành đồ ăn của bọn ma quỷ được.
Lực Minh Thần, lửa Địa Ngục, lệnh bài Thập Điện Diêm La, tất cả đều tụ tập ở trên người Tần Nguyễn.
Tất cả ma quỷ trên thế gian này đều phải cúi đầu quỳ gối trước cô.
“Phía trước chính là cái miếu hoang đó.” Sau khi đi gần hai tiếng đồng hồ, dưới sự dẫn dắt của Lăng Hiểu Huyên,
bọn họ cuối cùng cũng đến nơi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm và nhìn theo hướng Lăng Hiểu Huyên chỉ, bọn họ trông thấy một cái miếu hoang
thấp thoáng có ánh sáng cách đó không xa.
Tần Nguyễn ngước mắt lên, ngôi miếu cũ nát thấp thoáng ánh sáng lọt vào tầm mắt, sắc mặt cô khẽ biến đổi.
Ngôi miếu hoang ẩn hiện trong rừng cây rậm rạp bị bao phủ trong màn sương đen dày đặc, sát khí xông lên tận
trời, lượng oán khí cực kỳ lớn. Những Thiên Sự khác nhìn chằm chằm vào ngôi miếu hoang, phần lớn trong số họ
không biết gì cả, trên mặt thậm chí còn lộ vẻ vui mừng vì đã đến nơi. Có một người cũng giống như Tần Nguyễn,
ông ta cau mày nhìn ngôi miếu hoang, sắc mặt rất khó coi.
Người này chính là sư phụ của Kiều Cửu, Kiều Nam Uyên.
“Cuối cùng cũng đến, chân em sắp gãy rồi.” Kiều Cửu đi đến trước mặt Tần Nguyễn và Lăng Hiểu Huyên. “Chúng
ta qua đó đi, không gian trong miệu khá lớn, có thể nghỉ ngơi một chút.”
Lăng Hiểu Huyên không nhận thấy bất cứ điều gì, cô ấy còn cảm thấy vui vì có ánh sáng bên trong miếu. Có ánh
sáng bên trong chứng tỏ những người đồng đội cũ của cô ấy vẫn còn sống, chỉ cần đưa bọn họ ra ngoài là chuyến đi
đến núi Kỳ Sơn lần này đã hoàn thành mỹ mãn.
Nếu Tần Nguyễn biết được suy nghĩ của Lăng Hiều Huyên, cô sẽ nói ra hai chữ, ngây thơ.
Có rất nhiều yêu ma quỷ quái ở núi Kỳ Sơn, phần lớn trong số chúng có sát khí ngập trời, không thể khinh thường được. Bọn họ có
thể đi vào đây nguyên vẹn, chẳng qua là do thợ săn muốn trêu đùa con mồi mà thôi. Nếu muốn thoát ra ngoài còn lành lặn thì phải
mất rất nhiều công sức.
Cả nhóm tiến về phía ngôi miếu hoang, chuẩn bị vào bên trong nghi ngơi.
Sau mấy giờ đi bộ trên đường núi, tất cả đều đã thẩm mệt.