Nếu có kẻ nào định lấy tính mạng Tần Nguyễn, cô sẽ gặp thần giết3 thần, gặp Phật giết Phật.
“Hừ!” Khuôn mặt Hầu Hương Lệ lộ vẻ dữ tợn: “Chúng ta sẽ chờ xem, nếu không đuổi mày ra khỏi trường thì tê1n
của tao sẽ viết ngược.”
“Tao chờ mày bất cứ lúc nào.” Thái độ của Tần Nguyễn rất thản nhiên chẳng thèm để ý.
Ánh mắt Hầu H9ương Lệ đầy oán độc, cô ta cười lạnh: “Tao sẽ chờ tới lúc mày quỳ xuống xin tao!”
Cô ta vuốt tóc rồi rời đi trong ánh mắt chăm chủ c3ủa mọi người.
Tần Nguyễn chẳng còn tâm trạng nào để ăn cơm, cô cũng rời khỏi phòng ăn.
Hai nhân vật chính rời đi, nhà ăn yên8 tĩnh lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Ấn tượng của họ về Tần Nguyễn vừa rồi đã lật đổ mọi nhận thức trước đây.
Những người quen Tần Nguyễn đều biết cô là người gần như không có cảm giác tồn tại ở trường. Trong quá khứ,
khi bị bọn Hầu Hương Lệ bắt nạt, Tần Nguyễn thường chọn nhường một bước, cô không phản kháng cũng không
chủ động gây sự, nếu có thể nhẫn nhịn thì sẽ nhịn. Vậy mà giờ Tần Nguyễn lại dám đánh Hầu Hương Lệ.
Thật ra Hầu Hương Lệ cũng là người chuyên thích bắt nạt kẻ yếu.
Hầu hết các học viên của Học viện Thịnh Thế đều là con nhà quan chức, đa số gia đình không có quyền thì cũng có
thế, nếu không cũng có tiền.
Đối với những người có quyền thế, Hầu Hương Lệ gặp họ còn chẳng thả rắm.
thủ đô, nhà họ Hầu thuộc loại ăn cơm nhà nước, cha Hầu Hương Lệ còn là thành viên hội đồng quản trị học viện
Thịnh Thế, nhưng điều này không thể thay đổi được thân phận là người bê trà rót nước cho các sếp lớn.
Hầu Hương Lệ không dám đụng đến những người có hậu trường cứng rắn.
Tập đoàn Tần thị chỉ thuộc loại người có tiền ở thủ đô và thân phận của Tần Nguyễn chỉ là con ngoài giá thú của
nhà họ Tần, vì vậy Hầu Hương Lệ không hề sợ hãi.
Rất nhiều người suy đoán rằng từ nay về sau Tần Nguyễn sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Giống như những gì Hầu Hương Lệ đã nói, Tần Nguyễn sẽ phải nghỉ học.
Trong căn tin trường.
Hai nam một nữ đang ngồi trước bàn với những món ăn được bày biện đẹp mắt, bọn họ đều nhìn thấy cảnh Tần
Nguyễn đành Hầu Hương Lệ vừa rồi.
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp cười hả hê, nói: “Con bé đó đen rồi, từ trước đến giờ Hầu Hương Lệ ở trường này
luôn ngang ngược và kiêu ngạo, bây giờ cô ta phải chịu thiệt thòi lớn đến vậy, chưa biết chừng con bé đó phải bị
đuổi học mất.”
“Xi, dựa vào cô ta à, cô ta là cái thá gì chứ?” Người thanh niên ngồi đối diện cười chế nhạo.
Lời nói của người thanh niên này để lộ ra sự chán ghét, toàn thân cậu ta tỏa ra ngọn lửa kiêu ngạo như kiểu ông
đây là số 2 thì không ai là số 1.
Hai người bên cạnh nhìn người thanh niên bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Trong mắt cô gái xinh đẹp hiện lên một nụ cười
giễu cợt: “Anh Dịch Trần, nếu em nhớ không nhầm, em gái Hầu Hương Lệ đó đang theo đuổi anh mà.” 2 Lục Dịch
Trần, người thừa kế của nhà họ Lục trong bốn gia tộc lớn và là sinh viên năm ba của Học viện Thịnh Thế.
Lục Dịch Trần có khuôn mặt hiền hòa, dáng vẻ thư sinh, tính tình nhã nhặn, anh ta là một sinh viên xuất sắc đồng
thời cũng là thần tượng của nhiều cô gái trong trường.
Nhưng trên thực tế, anh ta là một người rất vênh váo và kiêu ngạo, lỗ mũi lúc nào cũng hếch lên trời.
Tất cả mọi người trong trường đều biết Hầu Hương Lệ đang theo đuổi Lục Dịch Trần.
Người thanh niên đẹp trai ngồi cạnh Cổ Thanh Thanh che miệng cười trộm.
“Cười cái rắm! Ông đây chẳng liên quan gì đến cô ta hết!” Lục Dịch Trần tức giận.
Người thanh niên có khuôn mặt đẹp trai, nhẹ nhàng như cậu em hàng xóm nói: “Hình như không chi Hầu Hương Lệ mà ngay cả Tần
Nguyễn kia cũng có một chút mập mờ với anh Dịch Trần đấy.”
“Thật á?” Cố Thanh Thanh trợn to mắt, vẻ mặt đầy tò mò.
Long Hân Triết khẽ gật đầu rồi bình thàn nói: “Một thời gian trước, tôi nghe nói Tần Nguyễn thích anh Dịch Trần và còn gửi thư tình
cho anh ấy nữa. Hắn là Hầu Hương Lệ đã biết việc đó, nếu khồng tại sao cô ta cử gây khó dễ cho em gái kia ở khắp nơi.” “Ôi!” Cổ
Thanh Thanh hô lên: “Anh Dịch Trần đắt hàng ghế á.”
Lục Dịch Trần liếc mắt: “Toàn nói linh tinh, tôi còn chẳng biết cô gái kia.”