*********************************
Bên trong căn phòng sáng đèn.
Không chỉ Lăng Hiểu Huyên nhìn thấy, tất cả mọi người trong phòng đều thấy rất rõ có một đôi mắt màu đỏ như
m3áu ở cửa miếu đang nhìn vào đây.
Đôi mắt đỏ trông rất quái dị, âm trầm, sự thù hận trong đôi mắt đó khiến những người nhìn thấy phải sợ hã1i.
Rõ ràng đó không phải là mắt người.
Lăng Hiểu Huyên không có năng lực chịu đựng như Tần Nguyễn hay như những Thiên Sứ xung qu9anh.
Cô ấy sợ đến mức ứa nước mắt, miệng bị Tần Nguyễn bịt lại đang run lên, cơ thể run rẩy một cách mất kiểm soát.
Đôi mắt đỏ n3hư máu ở cửa miếu lộ ra vẻ ác ý, nó kiểm tra tất cả những người vẫn còn tỉnh táo trong phòng.
Cuối cùng, ánh mắt của đối phương khóa chặt 8vào Đỗ Trường Hành đang dựa vào vách tường và cau mày ngủ
trong góc phòng.
Kęt ket…
Cánh cửa bị thứ gì đó chạm vào phát ra những âm thanh cũ kỹ chói tai, nghe vô cùng rõ ràng trong đêm tối.
Một cành gỗ khô từ ngoài cửa thò vào.
Cành gỗ khô giống như một sinh vật sống có ý thức, nó móc vào chốt gỗ trên cửa rồi nhích từng chút một.
Nhìn thấy cảnh này, Lăng Hiểu Huyên nắm chặt quần áo của Tần Nguyễn, năm ngón tay ấn vào da thịt cô qua lớp
vải.
Tần Nguyễn cảm thấy đau, khóe miệng cô co rúm lại, cô nhìn sang thấy vẻ mặt Lăng Hiểu Huyên căng thẳng, trán
lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là đang hoảng sợ.
Thở dài một cái, cuối cùng Tần Nguyễn cũng không gỡ tay Lăng Hiểu Huyên ra, và để mặc cô ấy bóp mạnh tay của
mình.
“Cạnh.”
Cái chốt gỗ đã bị con quỷ ngoài cửa đẩy ra.
Lần này, sẽ không còn ai ngăn cản nó.
Sắc mặt của Kiều Nam Uyên và những Thiên Sứ xung quanh rất khó coi, bọn họ nhìn chằm chằm về phía cửa. Nét
mặt của họ cực kỳ méo mó, sau khi chốt gỗ bị đẩy ra, biểu cảm trên gương mặt họ hoàn toàn tuyệt vọng. Nhìn cảnh
tượng này, Tần Nguyễn cảm thấy thú vị.
Nhưng chẳng mấy chốc, Tần Nguyễn đã phát hiện ra tại sao bọn họ lại như vậy.
Bọn họ bị một loại năng lực nào đó trói buộc và không thể tự do di chuyển. Chẳng trách, bị dính đòn vào lúc này,
đợi khi ma quỷ tiến vào thì họ chỉ có nước chờ chết. Tần Nguyễn nở nụ cười tươi như hoa, cô nhìn thẳng vào hai
thầy trò Kiều Nam Uyên, Kiều Cửu.
Sự tương phản này rất rõ ràng, làm Kiều Nam Uyên khẽ nhíu mày. Đối mặt với ánh mắt tươi cười của Tần Nguyễn,
Kiều Cửu cuống đến mức mồ hôi túa ra trên mặt.
Cô bé không có cách nào mở miệng nói chuyện, mà chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
“Cọt kẹt.”
Cửa miếu bị mở ra, tiếng cọt kẹt vang lên.
Tần Nguyễn cười trấn an Kiều Cửu, ánh mắt cô khẽ di chuyển, rồi nghiêng đầu nhìn về phía cửa miếu.
Một người phụ nữ có làn da sần sùi thô ráp như vỏ cây khô héo vì trải qua nhiều năm tháng… đi vào.
Tạm thời gọi đó là đi vậy.
Thân trên của người phụ nữ này cũng giống như người thường, ngoại trừ làn da bên ngoài màu đỏ và sần sùi như
vỏ cây, còn nửa người dưới do vô số những cành cây khô lớn nhỏ không đồng đều tạo thành.
Những cành khô lít nha lít nhất và xoắn lại một cách có ý thức khi người phụ nữ di chuyển.
Khi người phụ nữ cây khô tiến vào căn phòng, có vô số những cành khô ma sát với mặt đất, tạo nên âm thanh kẽo
kẹt kẽo kẹt tra tấn lỗ tai người khác.
Hóa ra tiếng động lúc trước ở ngoài cửa được tạo ra như vậy.
Người phụ nữ không để ý đến những ánh mắt xung quanh, cô ta dùng đôi mắt đỏ như máu đáng sợ nhìn chằm
chằm vào Đỗ Trường Hành vẫn đang ngủ say không biết gì trong góc phòng.
Lăng Hiểu Huyên mở to mắt, nhìn thấy con quỷ tiến đến gần Đỗ Trường Hành, cô ấy giơ tay kéo tay Tần Nguyễn
và định đứng dậy.
Tần Nguyễn dùng sức đề đối phương lại, sau đó ghé sát vào tai cô ấy nói nhỏ: “Đừng vội, cô ta không làm Đỗ
Trường Hành bị thương được đâu.” Nếu không, trong những ngày đội thám hiểm linh dị đau khổ chờ đợi ở đây,
tới khi bọn họ tìm đến nơi thì Đỗ Trường Hành đã biến mất từ lâu rồi.
Lăng Hiểu Huyên nghiêng đầu chớp mắt với Tần Nguyễn.
Trong đôi mắt đầy sự sợ hãi ấy dường như đang cầu xin cô.
Tần Nguyễn mim cười, cô mấp máy miệng mà không phát ra tiếng: Hãy tin em.
Lăng Hiểu Huyên đương nhiên tin cô.
“Ram!”
Bên phía Đỗ Trường Hành đã có chuyện xảy ra.