Hoắc Dịch Dung sống trong một tòa nhà ba tầng đư3ợc trang trí theo phong cách châu u, nó có diện tích gần 1000
mét vuông, bao gồm tất cả các khu vực làm việc, thư giãn và giải trí.
ở hai b1ên trái, phải của tòa nhà này thấp thoáng hai tòa nhà được trang trí khác nhau,
Đó là nơi ở của Đại gia Hoắc Quân Tín và Tam gia Hoắc Vân T9iêu.
Khu vực to lớn này là không gian riêng của con cháu nhà họ Hoắc.
Ba giờ sáng.
Hoắc Dịch Dung cuối cùng cũng giải quyết3 xong đống công việc dồn lại trong nhiều ngày.
Anh ta phất tay bảo Hoắc Khương rời đi, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Hoắc Dịch Dung 8đi tắm, khi anh ta bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn.
Anh ta bước đi một cách nhẹ nhàng và thong dong về phía chiếc giường trong phòng ngủ.
Nhưng Hoắc Dịch Dung còn chưa kịp lên giường nghỉ ngơi thì cửa phòng bị gõ liên tục. “Nhị gia, đã xảy ra
chuyện!” Là Hoắc Khương đã rời đi nhưng bỗng quay lại.
Người đàn ông từ trước tới nay luôn bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, nhưng bây giờ lại nói với giọng rất sốt ruột
qua cánh cửa.
Vẻ lười biếng trong mắt Hoắc Dịch Dung lập tức tan biển, anh ta nghiến răng nghiến lợi quay người đi mở cửa.
Sau khi mở cửa, Hoắc Dịch Dung còn chưa kịp hỏi thì thấy một cô gái với đôi mắt và khuôn mặt rất đẹp đang đứng
phía sau Hoắc Khương.
Sắc mặt của đối phương tái mét và suy sụp, cứ như thể sắp đón nhận cái chết vậy.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp sau lưng Hoắc Khương, lông mày của Hoắc Dịch Dung nhíu lại, trong mắt lóe lên tia
sáng lạnh lẽo.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Giọng nói lạnh lùng của anh ta khiến người khác cảm thấy rùng mình.
Hoắc Khương bất an mấp máy môi, ông ta nẻ sang bên cạnh và để lộ ra cô gái phía sau. Cô gái xinh đẹp ngước lên,
ánh mắt run rẩy.
Cô ta sợ hãi nhìn người đàn ông đang cởi trần để lộ những đường cong hoàn hảo. “Hoắc Chi làm việc không tốt,
xin Nhị gia trừng phạt.” Cô gái quỳ luôn xuống đất.
Hoắc Dịch Dung khẽ rủ mắt xuống, bờ môi mỏng nhếch lên tạo thành một đường cong lạnh lẽo.
Sắc mặt anh ta rất lạnh, nếu nhìn cẩn thận thì có thể thấy sát khí dày đặc trong mắt anh ta.
Hai tay đang buông thõng của Hoắc Chi nắm chặt thành nắm đấm, cô ta lo lắng nói: “Nhị gia, tiểu thư Tô Tinh Thư
có thai.”
Hoắc Dịch Dung đột ngột nhắc nhân đá vào vai Hoắc Chi, khiến cô ta nằm rạp ra đất.
“Cô nói cái gì?!”
Giọng nói của anh ta trầm trầm, từng chữ đầy ắp lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Củ đá này trúng vai Hoắc Chi khiến xương của cô ta như muốn nứt ra.
Cố chịu đựng cơn đau, Hoắc Chi vội vàng đứng dậy và quỳ xuống trước mặt người đàn ông. “Nhị gia, thuộc hạ
làm không tốt.”
Khuôn mặt Hoắc Dịch Dung ngập tràn tức giận, sắc mặt âm trầm như băng ngâm trong hồ nước,
Tô Tình Thư- tiểu thư của nhà họ Tô thuộc sáu thế gia lớn và cũng là vợ chưa cưới của Hoắc Dịch Dung.
Hai người đã đính hôn từ lâu và sắp làm lễ cưới.
Nếu không phải thời gian trước tới gặp nhà họ Tô để bàn chuyện cưới xin, em họ Hoắc Vân Tiêu của anh ta cũng sẽ
không đen đủi mà dính dáng đến một cô gái có đời sống riêng tư hỗn loạn.
Trong lòng Hoắc Dịch Dung cũng có một chút oán hận nhà họ Tô.
Vậy mà bây giờ Tô Tinh Thư, vợ chưa cưới của Hoắc Dịch Dung anh ta lại có thai.
Không có người đàn ông nào chịu đựng được sự sỉ nhục này.
Hoắc Dịch Dung chưa hề chạm vào đối phương, làm sao có con được.
Dưới sự giám sát của Ám bộ do nhà họ Hoắc phái đến, vậy mà cô ả Tô Tình Thư kia lại có thể cắm sừng anh ta.
Hoắc Dịch Dung phải nói cô à này rất giỏi hay Ảm bộ của nhà họ Hoắc là những kẻ bất tại đây.
Cơn tức giận của Hoắc Dịch Dung lan khắp cơ thể.
Nhà họ Tô thật sự quá coi thường người khác! Hoắc Dịch Dung bước đến, vươn tay túm lấy mái tóc dài của Hoắc Chi, anh ta cúi
xuống và lạnh lùng nhìn chằm chắm vào cô gái trong tay mình,
“Tiểu Chi, cô là một trong những thủ lĩnh xuất sắc của Ám bộ, vậy mà lại có thể phạm sai lầm như vậy, cô còn mặt mũi nào quay về
cầu xin sự trừng phạt, hà?”