Ngón trỏ của Hoắc Vân Tiêu gõ nhẹ lên mặt ghế, động tác chậm rãi nhịp nhàng.
Người đàn ông này trôn3g có vẻ lịch sự nho nhã, nhưng thực chất bên trong là sự tàn nhẫn trời sinh, trong đôi mắt
u ám của anh như hiện lên một vòng xoáy nuốt chửng mọi thứ1, khiến người khác nhanh chóng rơi vào trong đó.
Anh nói với giọng khinh thường: “Sai người đưa Tô tiểu thư về nhà họ Tô và nói cho họ biết, 9nếu còn muốn một
chỗ cắm dùi ở thủ đô, vậy thì họ phải tìm được cô gái đêm hôm đó, thời hạn là một ngày.”
Hoắc Dịch Dung nghe vậy thì không n3hịn được mà buột miệng chửi bậy.
Hoắc Nhị gia tức giận chửi tục, và ngay lập tức nhận được cái nhìn cảnh cáo đầy nghiêm khắc từ ông cụ Hoắc. 8
Hoắc Quân Tín cũng biến sắc vì những lời nói của em ba.
Anh ta cứ nghĩ rằng em ba về nước là do biết được những toan tính của nhà họ Tô tại khách sạn Hoàng Đình nên
quay về để tổng tấn công bọn họ, rung cây dọa khỉ, cho những thể gia không an phận khác một đòn cảnh tỉnh.
Nhưng không ngờ Hoắc Vân Tiêu lại giơ cao đánh khẽ.
Vì để tìm cô gái có tình một đêm với mình mà lại cho nhà họ Tô một cơ hội.
Ngược lại, ông cụ Hoắc và Hoắc Hồng Hưng cùng liếc nhìn nhau, trong mắt họ thoáng hiện nụ cười và sự hài lòng.
Thấy ông nội và bác cá nhìn nhau đầy ẩn ý, Hoắc Quân Tín hiểu ra điều gì đó.
Nhưng Hoắc Dịch Dung thì không.
“Em ba, em cứ tha cho nhà họ Tô như vậy sao? Bọn họ bây giờ dám tính toán nhà họ Hoắc, thì sau này khó có thể
đảm bảo sẽ không làm ra chuyện gì kinh khủng hơn nữa, anh thấy bọn họ muốn dẫm lên đầu bốn gia tộc lớn để ỉa
đái đấy!”
Ông cụ Hoắc sầm mặt răn dạy: “Đọc sách nhiều năm như vậy đều cho chó ăn hết rồi à, cháu nói năng kiểu gì thế?”
Hoắc Dịch Dung tỏ ra hậm hực, nhưng anh ta không dám nói nữa.
Hoắc Vân Tiêu liếc mắt nhìn anh họ Hoắc Dịch Dung, trên mặt nở nụ cười nhẹ: “Anh hai, cuộc tổng tuyển cử cuối
năm sắp tới rồi.”
“U?”
Hoắc Dịch Dung nhíu mày, dường như vẫn chưa hiểu.
Hoắc Quân Tín ở bên cạnh nhắc nhở: “Nhà họ Tô dám ra tay với nhà họ Hoắc vào lúc này, thì chứng tỏ phía sau
bọn họ chắc chắn có chỗ dựa. Mấy năm nay nhà họ Hoắc làm việc khiêm tốn nên có khá nhiều người lớn làm
những động tác nhỏ, nhà họ Tô chẳng qua chỉ là con tốt thí mà người khác đưa lên phía trước mà thôi.”
“Có nghĩa là dẫn rắn ra khỏi hang?” Vẻ mặt Hoắc Dịch Dung nghiêm túc.
Hoắc Vân Tiêu khẽ nhướng mày, khuôn mặt đẹp trai đầy cao ngạo, nhưng kết hợp với dáng vẻ khiêm tốn và tao
nhã của anh thì lại rất hài hòa.
“Ngoài hai nhà kia ra, sau lưng nhà họ Tô làm gì còn người nào khác. Việc này không cần vội, cử tìm cô gái đêm đó
ở khách sạn Hoàng Đình càng sớm càng tốt.”
Trước mặt người nhà, Hoắc Vân Tiêu không hề che giấu sự hứng thú của mình đối với cô gái đêm hôm đó ở khách
sạn Hoàng Đình.
Lúc này Hoắc Hồng Hưng mới nói: “Nếu cô gái đó bị nhà họ Tô mua chuộc, hoặc là người do các thế lực khác sắp
xếp, con sẽ làm thế nào?”
“Cứ gặp được đã rồi lại tính.”
Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống, giọng nói không nhanh không chậm.
Bất kể đối phương là ai, trước tiên phải biết thân phận của cô ấy đã.
Sáu giờ chiều. Sau khi Tần Nguyễn xin nghỉ phép, cô quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc rồi xách ba lô đi tới cổng
trường đợi Lăng Hiểu Huyên đến đón.
Tuy nhiên, cô vừa đi ra khỏi cổng trường thì có phiền toái tìm đến. Là người gây rắc rối cho Tần Nguyễn trong nhà
ăn vào buổi trưa nay, Hầu Hương Lệ
Lần này, cô ta dẫn theo hơn chục người đàn ông, nhìn cách ăn mặc của họ thì biết đây là dân giang hồ.
Hầu Hương Lệ nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô căng phồng của Tần Nguyễn, cho rằng cô biết mình gây rắc rối rồi nên chuẩn bị chạy
trốn. Với giọng điệu đầy chế giễu, Hầu Hương Lệ cười khẩy, nói: “Tần Nguyễn, mày muốn trốn à?” Ánh mắt Tần Nguyễn lạnh như
băng, trong mắt cô không hề che giấu sự khinh thường.
Nhìn những người đi qua đi lại trên phố, gương mặt Tần Nguyễn lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Mày muốn làm gì?” Giọng nói của Tần Nguyễn có vẻ uể gặi. Tần Nguyễn không muốn gây chuyện nhưng tại sao rắc rối cứ tìm đến
со.
Bất kể là kiếp trưrớc hay kiếp này, dường như cái cơ thể này của cô mang thể chất chuyên chọc phải phiền phức vậy.