*********************************
Tần Nguyễn liếc trộm Tam gia, thấy mặt anh không biểu cảm, khóe môi hơi nhếch lên.
Anh đang không vui rồi.
Cô khẽ họ 3một tiếng, nói ra một câu nặng ký: “Chính tôi ra tay với anh họ của cậu đấy”
“A?” Kiều Hi nghệt mặt ra.
Hoắc Vân Tiê1u cũng kinh ngạc.
Giữa anh và Tần Nguyễn không thể nói là người nào ra tay với người nào được, nó giống như là định mệnh vậy9,
có một số việc cứ thế phát sinh một cách tự nhiên, không thể nói rõ được là ai chủ động, ai dung túng.
Kiều Hi đảo mắt qua3 lại giữa Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu, cuối cùng cậu ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của
Hoắc Vân Tiêu.
Phải công nhận rằng 8gương mặt này của anh họ Vân Tiêu không có chỗ nào để chế, chỉ có một chữ đẹp mắt!
Thôi được rồi, đây là hai chữ.
Ở trong mắt của Kiều Hi, trong số tất cả những người đàn ông mà cậu ta biết đến, thì anh họ Vân Tiêu là người đẹp
nhất, không ai có thể hơn.
Anh họ của cậu ta vai rộng eo hẹp, chân dài, dáng người tỷ lệ vàng hoàn mỹ.
Các đường nét trên khuôn mặt càng thêm hoàn hảo, nhất là khi anh ấy cười, cặp mắt đào hoa đa tình như sáng lấp
lánh, không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại một nụ cười như vậy.
Mà đây chỉ là nhìn vào điều kiện bên ngoài thôi nhé, chứ ở cái đất thủ đô này, thể lực của nhà họ Hoắc thuộc loại
cao xa không thể chạm tới.
Hoắc Tam gia là người đứng đầu trong số những con cháu của các gia tộc lớn ở thủ đô, là đối tượng sùng bái của
bao thế hệ trẻ, cũng là sự tồn tại khiến biết bao kẻ nghiến răng nghiến lợi ước ao ghen tị.
Đúng là vẫn có khả năng chị dâu ba vì nhan sắc hoặc là vì thân phận, biểu tượng quyền lợi của anh họ Vân Tiêu mà
bổ nhào vào anh ấy.
Thấy Kiều Hi nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, Hoắc Vân Tiêu thân nhiên trừng mắt với cậu ta.
Kiều Hi ngay lập tức đưa mắt đi chỗ khác.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn: “Chị dâu à, chị thích cái gì ở anh họ em?”
Tần Nguyễn sờ cằm, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, giọng không chắc chắn lắm: “Sắc đẹp và
quyền lực?”
Kiều Hi nghe thấy vậy thì lập tức phấn khích.
Cậu ta không để ý vết thương trên lưng mà đột nhiên đứng bật dậy.
“Ai!”
Lần này bị động đến vết thương trên người, khiến cậu ta bị đau không khỏi kêu lên thành tiếng.
“Thành thật nằm sấp ở đấy đi!” Giọng điệu của Hoắc Tam gia rất lạnh lùng.
Nhưng thần sắc trong mắt lại khó che giấu được sự lo lắng đối với Kiều Hi.
Kiều Hi nhe răng trợn mắt, chờ cơn đau qua đi, cậu ta nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt sáng ngời: “Chị dâu, em nói
cho chị biết nhé, ở cái đất thủ đô này anh họ của em rất được phụ nữ săn đón đấy, nhưng không ai dám ra tay với
anh ấy thôi. Chị làm thế nào thu phục được anh họ của em vậy, có phải là anh ấy thể sống thề chết không theo,
nhưng chị dùng vũ lực để khuất phục anh ấy, hay là dùng sắc đẹp và trí tuệ?”
ở trong mắt của Kiều Hi, Tần Nguyễn là một người đẹp.
Chỉ là người đẹp này có hơi nhỏ.
Trông Tần Nguyễn thật sự khá nhỏ tuổi.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng anh họ Vân Tiêu lại thích kiểu như thế này, thậm chí đến con cũng có luôn rồi.
Anh họ Vân Tiêu thật là dã man.
Đúng chuẩn trâu già gặm cỏ non luôn.
Câu hỏi của Kiều Hi đúng là khó, Tần Nguyễn không biết nên trả lời như thế nào.
Cô cụp mắt nhìn xuống tay mình, giống như trên tay có hoa vậy, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Kiều Hi.
Tam gia thấy Tần Nguyễn không được tự nhiên thì lườm Kiều Hi bằng ánh mắt sắc như dao, nhưng trên môi lại nở
nụ cười quyến rũ như gió xuân.
Anh bình tĩnh nói: “Cậu muốn biết?”
Kiều Hi gật đầu lia lịa.
Cậu ta cực kỳ muốn biết.
Ông anh họ như đóa hoa kiêu ngạo lạnh lùng bị người ta hái, cậu ta rất tò mò về quá trình này.
Tam gia gọi: “Hoắc Xuyên!”
Hoắc Xuyên đứng ở cách đó không xa bước nhanh lên trước.
Tam gia chỉ vào Kiều Hi đang nghệt mặt ở phía đối diện: “Đưa nó đến chỗ anh Dịch Dung đi, thằng nhóc này ăn
một bài học còn chưa đủ”
“Vâng, Tam gia”
Hoắc Xuyên bước lên trước muốn kéo Kiều Hi đi.
Nghĩ thiếu gia Kiều Hi mới từ khu hình phạt đi ra, vì thương tích mà không nên có động tác quá mạnh. Anh ta cúi
xuống và bể Kiều Hi lên khỏi ghế sô pha, còn ôm kiểu công chúa nữa chứ.
“Em sai rồi anh họ ơi, em thật sự sai rồi. Mau thả tôi xuống, tôi là đàn ông đấy, anh ôm tôi bằng tư thế này là muốn
ghê tởm ai đấy hả!”
Kiều Hi xấu hổ nổi giận, không ngừng giãy giụa trong ngực Hoắc Xuyên.
Hoắc Vân Tiêu đứng lên, nhìn Kiều Hi bằng ánh mắt lạnh lùng, anh nói: “Ở nhà mà vẫn không quên gây rắc rối, em
đúng là nên bị dạy dỗ lại”
“Em đã bảo là không liên quan đến em mà, thằng cháu trai kia xem thường em, mắng em là đồ thỏ để, em mà
không cho nó biết thế nào là lễ độ thì nó sẽ không biết ông đây là ai đâu!”
Nhắc đến chuyện này, mặt mày Kiều Hi đầy tức giận, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta trở nên hung tợn, nhưng vẫn
không thể che lấp được vẻ đẹp trai của cậu ta.
Gương mặt Tam gia khá lạnh, không giận mà tự uy, đôi mắt đen nhánh như ngọc nặng nề nhìn chằm chằm vào
Kiều Hi.
“Em có biết người kia là ai không mà cũng dám đánh gãy một chân của người ta?”
Kiều Hi không thèm để ý chút nào: “Không phải chỉ là người của nhà họ Tiêu à, ai bảo tên đẩy mắng em chứ?”
“Người ta mắng em hai câu mà em lại đánh gãy một cái chân của người ta, thể nếu người ta động tới em một chút
thì có phải em còn muốn giết người không?”
Đôi môi mỏng của Tam gia nhếch lên vẻ không vui, anh thật sự nổi giận rồi.
Tần Nguyễn cảm nhận rõ ràng lửa giận tràn ra từ người Tam gia.
Ánh mắt cô hơi co rụt lại, sắc mặt lo lắng.
Kiều Hi núp mặt vào trong ngực của Hoắc Xuyên, yếu ớt phản bác: “Làm gì đến mức giết người ạ”
Trong lòng thì lại nghĩ nếu đang ở nước Ý, có người thật sự dám động vào cậu ta thì cũng phải ước lượng xem cái
mạng mình có đủ cứng hay không.
Đôi mắt lạnh lùng của Tam gia nhìn Kiều Hi, trong mắt có sự lo lắng, anh gằn từng chữ một: “Kiều Hi, nơi này
không phải nước Ý, em cũng không phải là đao phủ. Không thể tùy tiện đi lấy mạng của người khác được, dùng vũ
lực cũng không phải là biện pháp giải quyết, chỉ có bọn trẻ con mới dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề thôi, em
nên trưởng thành lên.”
“Anh họ..” Lần này Kiều Hi thực sự sợ hãi.
Cậu ta rất lo lắng, muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Cậu ta vẫn cảm thấy mình không có lỗi.
“Đi tìm anh hai đi, sau khi dưỡng thương xong em cứ đi theo anh ấy một thời gian, dù sao trong khoảng thời gian
này em cũng không thể quay về nước Ý được đầu, cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, hộ chiếu và visa của em
đã bị tịch thu rồi.”
Kiều Hi tỏ vẻ tội nghiệp: “Anh ba, em không muốn đi”
Tính của anh hai u ám lắm, cậu ta không muốn đi qua bên kia đầu.
Tam gia hờ hững nói: “Anh gần đây không có thời gian quản lý em đâu, em an phận một chút, đừng để ông ngoại
phải lo lắng cho em. Anh còn chưa nói chuyện tối hôm qua cho ông biết, anh sẽ giúp em xử lý sạch sẽ chuyện này,
và đây là lần cuối cùng đấy.”
Kiều Hi còn muốn cầu xin tha thứ: “Anh ba..”
“Hoắc Xuyên, đưa thằng bé đi đi”
Hoắc Xuyên lập tức hành động, ôm người nhanh chân rời đi.
Tần Nguyễn xem cảnh này, từ đầu đến cuối không chen vào một lời.
Cô có bổn phận của mình, biết lời gì nên nói và lời gì không nên nói.
Đây là thuộc về việc riêng của nhà họ Hoắc, cô chỉ là người đứng xem, không có quyền tham dự.
Hoắc Vân Tiêu cau mày nhìn theo bóng lưng của Hoắc Xuyên và Kiều Hi.
Đến khi quay ra nhìn Tần Nguyễn, sắc mặt âm u lạnh lẽo của anh lập tức tan biến, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng
hơn rất nhiều.
Anh nhẹ nhàng nói với Tần Nguyễn: “Phòng bếp có để lại canh thảo dược và bữa sáng cho em đấy, đi ăn xem có
hợp khẩu vị không, nếu không thích thì bảo họ làm lại.”
Tam gia đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên đời của Tần Nguyễn, sau đó kéo người từ trên ghế sô pha đứng lên.
Tần Nguyễn đứng dậy, thuận thế đưa tay về phía mặt của anh.
Tam gia vô thức né tránh, nhìn thấy Tần Nguyễn nhíu mày bèn dừng lại.
Những ngón tay xinh đẹp của Tần Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của Hoắc Vân Tiêu.
“Tam gia, đừng nhíu mày”
Giọng của cô rất nhẹ nhàng, vô thức xen lẫn cá sự bất lực và đau lòng.