*********************************
Người phụ nữ cây khô chật vật ngã lăn ra đất.
Đôi mắt kỳ quái đỏ như máu của cô ta tràn ngập phẫn nộ và căm thù, nhìn ch3ằm chằm vào Đỗ Trường Hành.
Chẳng mấy chốc cô ta bò dậy, điên cuồng lao về phía Đỗ Trường Hành, như muốn đồng quy vu tậ1n với gã.
Những cành khô di động bên dưới như những đôi chân, chúng cọ xát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, âm
trầ9m đáng sợ.
Ngay khi người phụ nữ sắp đến gần Đỗ Trường Hành, từ trên người gã bỗng bắn ra một luồng ánh sáng vàng mờ
nh3ạt.
Người phụ nữ cây khô lại bị bật ra lần nữa, cô ta chật vật nằm rạp trên mặt đất.
Những giọt nước mắt đỏ tươ8i chảy xuống từ đôi mắt màu đỏ máu của cô ta.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Đỗ Trường Hành như thể muốn uống máu, ăn thịt gà, cô ta phát ra những tiếng rít
chói tai.
Khiển những người nghe thấy đều thay đổi sắc mặt. Rốt cuộc là mối thù lớn đến mức nào mới khiến cô ta căm hận
đến thế.
Tần Nguyễn hờ hững nhìn Đỗ Trường Hành, cô thấy rõ ánh sáng vàng đẩy bật người phụ nữ cây khô là từ trong
ngực gã bắn ra.
Tiếng động lớn như vậy cuối cùng cũng làm Đỗ Trường Hành tỉnh giấc. Cũng chỉ có mỗi một mình đã tỉnh dậy.
Sáu người khác của đội thám hiểm linh dị vẫn ngủ say, ánh mắt của những vệ sĩ nhà họ Lăng vẫn ngơ ngác, bọn họ
không hề tỉnh táo.
Nhìn thấy sự tồn tại của người phụ nữ cây khô, Đỗ Trường Hành cuống cuồng đứng dậy.
Gã rụt vào góc tường, ánh mắt kinh hãi, miệng quát ầm lên: “A a a quỷ! Cút! Cút đi!”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Đỗ Trường Hành bằng đôi mắt màu, đột nhiên đôi mắt của cô ta khẽ chuyển động.
Chiếc khăn tay sáng màu nằm trên mặt đất rơi vào mắt cô ta.
Bàn tay thô ráp như vỏ cây khô từ từ duỗi ra.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, bàn tay của cô ta dần biến đổi.
Bàn tay và cánh tay trở nên trắng nõn, làn da đẹp đến kinh ngạc, tinh tế mỏng manh như một cô thiếu nữ.
Người phụ nữ nhặt chiếc khăn sáng màu lên, cô ta cầm nó trong tay và dần siết chặt lại.
Có máu chảy ra từ trong tay cô ta, máu nhanh chóng thấm đẫm chiếc khăn. Đỗ Trường Hành bị kích thích bởi cảnh
tượng này.
Ánh mắt gã hoảng hốt, trên mặt thể hiện khát khao được sống. Đột nhiên, Đỗ Trường Hành nhìn sang phía Lăng
Hiểu Huyên. Một giây sau, gã lao nhanh đến. Tần Nguyễn nhíu mày. Thấy Đỗ Trường Hành nhìn chằm chặp vào
Lăng Hiểu Huyên, người phụ nữ cây khô cũng đứng dậy và lao đến cùng một lúc.
Tần Nguyễn kéo Lăng Hiểu Huyên ra sau lưng mình.
Đối mặt với một người một ma đang lao đến, đầu ngón tay Tần Nguyễn khẽ cử động, trong lòng bàn tay cô xuất
hiện một ngọn lửa màu xanh sẫm.
“Còn dám đến gần, tôi sẽ cho các người tan thành mây khói!”
Giọng nói của Tần Nguyễn lạnh lùng và bình tĩnh, như thể cô đang nói một điều gì đó rất bình thường.
Lửa Địa Ngục là khắc tinh của mọi sinh vật trên thế gian.
Người phụ nữ cây khô dừng lại, đôi mắt đỏ như máu khẽ run, khuôn mặt trở nên gớm ghiếc và méo mó vì sợ hãi.
Mặc dù những Thiên sự khác ở xung quanh chưa từng nhìn thấy lửa Địa Ngục, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận
được sức mạnh khủng khiếp đang tỏa ra từ ngọn lửa trong tay Tần Nguyễn.
Nó giống như kẻ yếu gặp phải kẻ thù tự nhiên của mình, một sự sợ hãi tự nhiên sinh ra từ tận sâu trong lòng họ.
Thấy người phụ nữ cây khô dừng lại, trên mặt Đỗ Trường Hành hiện lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Đỗ Trường Hành giống như bắt được sợi rơm cứu mạng duy nhất, gã không hề dừng lại mà lao ngay đến.
Tần Nguyễn tức giận vì gã không chịu nghe lời.
Cô đứng dậy vung chân lên.
Đá một củ khiển Đỗ Trường Hành nằm lăn ra đất.
Đối phương nằm rạp trên mặt đất một lúc lâu không nhúc nhích. Củ đá này của Tần Nguyễn không nhẹ, muốn
đứng dậy được cũng phải từ từ.
Người phụ nữ cây khô thấy vậy thì lại đi tới chỗ Đỗ Trường Hành.
Kết quả hoàn toàn có thể đoán được, cô ta lại bị ánh sáng vàng trên người đối phương đánh bật ra một lần nữa.
“A a a!!!”
Người phụ nữ vô cùng tức giận và suy sụp, cô ta liên tục quay xung quanh Đô Trường Hành. Lăng Hiêu Huyền ngôi bệt ở sau lưng
Tần Nguyễn, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt xinh đẹp mất đi thần
Đột nhiên, một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào phòng, kèm theo đó là một luồng oán khí dày đặc.