Vẻ mặt của Hoắc Khương không hề dao động.
Ông ta lập tức hành động.
Hoắc Khương rút ra một con dao găm 3từ đôi giày da của mình.
Con dao sắc bén lóe lên tia sáng, Hoắc Khương không nói câu nào mà đâm thẳng vào đùi mình.
K1hi con dao sắp xuyên qua lớp vải quần, một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo vươn ra giữ chặt lưỡi dao. Dòng máu đỏ
tươi nhỏ xuống, trong nhá9y mắt đã nhuộm chiếc quần đen của Hoắc Khương thành một màu tối.
Nhìn thấy cảnh này, Hoắc Dịch Dung cau mày, khuôn mặt tuấn t3ú xuất hiện biểu cảm giễu cợt.
“Nhị gia, là thuộc hạ làm không tốt, chuyện này không liên quan đến chú Khương.” Bàn tay cầm d8ao của Hoắc
Chi đẫm máu, đôi mắt đẹp dán chặt vào người đàn ông đang lười biếng dựa vào cửa.
“Cô đang nghi ngờ phán đoán của tôi ư?” Hoắc Dịch Dung nhếch mép cười tà ác.
Tội của Hoắc Khương không phải vì cầu xin cho Hoắc Chi, cái sai của ông ta là ở chỗ vì cứu người mà không cân
nhắc vẹn toàn, dám đạp lên danh dự của nhà họ Hoắc.
“Hoắc Chi, buông ra!”
Nhận thấy Hoắc Dịch Dung tức giận, Hoắc Khương nghiêm mặt ngăn cản.
Đừng nhìn Hoắc Nhị gia bây giờ tươi cười, nhưng sự tức giận đang hiện lên rất rõ trong mắt anh ta.
Hoắc Khương không tin Hoắc Chi không nhận thấy.
Cô gái này quả bướng bỉnh và chung quy là quá ngây thơ.
Nhị gia đã nói muốn trừng phạt ông ta thì làm sao có thể bỏ qua. Hoắc Chi cứ như không nghe thấy câu nói của
Hoắc Khương, cô ta chăm chú nhìn Hoắc Dịch Dung, ánh mắt đầy sự cầu xin.
Hoắc Dịch Dung đứng thẳng người, giữa eo và bụng chỉ có một chiếc khăn tắm, nhưng anh ta bước đi uyển chuyển
như đang mặc một bộ quần áo hoa lệ vậy, Hoắc Dịch Dung tiến đến trước mặt hai thủ lĩnh Ám bo
Trong mắt Hoắc Dịch Dung không có ý cười, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoắc Chi.
“Tiểu Chi, cô càng ngày càng to gan đấy, đến cả quy tắc cơ bản nhất của Ám bộ mà cũng quên?”
Hoắc Dịch Dung nhấc chân rồi giẫm mạnh lên vai Hoắc Chi.
Cơ thể Hoắc Chi hơi run rẩy, nhưng cô ta vẫn giữ nguyên tư thế quỳ hoàn hảo.
“Đồ không biết sống chết!” Hoắc Dịch Dung âm trầm nói: “Chuyện hôm nay không thể thiếu sự trừng phạt dành
cho cô, bây giờ cút sang một bên cho tôi!”
Nói xong, Hoắc Chi bị anh ta đá sang một bên như quả bóng.
“Lão Khương, chủ còn chờ gì nữa!”
Con dao trong tay Hoắc Khương không còn ai níu giữ nữa, lưỡi dao đâm mạnh vào đùi ông ta.
Độ sâu ít nhất là 5 cm.
Màu màu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc thảm ngoài hành lang.
“Chậc!” Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm chiếc thảm bị bẩn, sau đó nhíu mày: “Đừng quên sai người xử lý sạch cải
thảm.” “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Giọng nói của Hoắc Khương vẫn vững vàng, không hề có một chút rung động nào, cứ như thể ông ta không nhận
thấy cơn đau trên đùi mình.
“Đi xuống đi.”
“Da.”
Hoắc Khương đứng dậy, ông ta thoảng liếc nhìn Hoắc Chi đang nằm bẹp trên mặt đất không dậy nổi cách đó
không xa.
Trong mắt ông ta hiện lên ánh sáng chết chóc.
Hoắc Chi liên tục mắc sai lầm, cô ta khiển Nhị gia tức giận, e rằng tối nay khó thoát kiếp số.
Sau khi Hoắc Khương rời đi, Hoắc Dịch Dung đi tới chỗ Hoắc Chi.
Đôi chân đang đi đôi dép trong nhà đạp lên mặt Hoắc Chi, cứ như giẫm lên một miếng giẻ rách vậy.
“Tiểu Chi, bất kể cô có năng lực như thế nào trong Ám bộ, cô vẫn phải nhớ kỹ rằng mình vĩnh viễn là một con chó
của nhà họ Hoắc. Nếu tôi muốn giết cô, thì cô phải ngoan ngoãn nghe lời tự sát, hiểu chưa?”
“Thuộc hạ ghi nhớ.”
Khuôn mặt của Hoắc Chi bị giẫm đến biến dạng, giọng nói mơ hồ không rõ.
Đôi mắt đẹp của cô ta ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Bởi vì đối phương không mặc quần áo nên Hoắc Chi không dám nhìn lung tung, cô ta chăm chú nhìn một cách cung kính và khiêm
tốn, như thể đang nhìn một vị thần. Hoắc Tam gia là chủ nhân của Ám bộ, còn Hoắc Nhị gia là một gã đao phủ tàn nhẫn.
Sự sống và cái chết của tất cả mọi thành viên trong Ám bộ đều nằm trong tay hai người này.
Cách xử sự của Nhị gia là tàn bạo nhất.
Nghĩ đến kết cục của những người phạm sai lầm trong quá khứ, nỗi sợ hãi trong lòng Hoắc Chi càng lan rộng, cơ thể không tự chủ
được run lên,