Xem ảnh 1
Nhưng Tần Nguyễn chưa bao giờ để tâm tới những điều này, vì từ trước đến nay cô luôn sống theo kiểu không bị gò bó và tự do.
Nếu đã là thứ cô không để ý thì cần gì phải đi so đo.
Nhưng, cô đã sai!
Những kẻ kia không chỉ muốn hủy hoại cô, chúng còn muốn giết cô, muốn mạng của cô.
Thậm chí… chúng còn muốn giết chết con của cô!
Tần Nguyễn cài cúc áo, đưa tay sờ lên phần bụng dưới hơi đau nhức của mình.
Trong mắt cô hiện ra sự chờ mong.
“Bành!”
Tần Nguyễn vừa mặc xong quần áo tử tế thì cửa phòng bị đá văng, phát ra tiếng động lớn.
Tần Nguyễn đang đưa lưng về phía cửa phòng, cô chậm rãi xoay người lại.
Cô dùng ánh mắt lạnh nhạt quét về phía cửa, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng bình tĩnh, chẳng hề có một chút biểu cảm xấu hổ chật vật nào như ở kiếp trước.
Có năm, sáu cô gái đứng ở ngoài cửa, người cầm đầu là chị kế Hàn Khả Tâm.
Nhìn thấy Tần Nguyễn mặc quần áo tử tế, ánh mắt Hàn Khả Tâm chợt lóe lên.
Ngay lập tức cô ta hất cằm, dùng tư thế kiêu ngạo, mặt mũi đầy vẻ châm chọc và ánh mắt xem thường nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn như thể đang nhìn một thứ rác rưởi nào đó.
Thái độ của những người khác cũng tương tự như vậy.
“Ô kìa, Tần Nguyễn, em đang tằng tịu với gã đàn ông nào vậy? Nhìn dấu vết khắp người em đi kìa, nếu ai không biết còn tưởng rằng em bị làm nhục đấy!”
Tất cả đều giống y hệt kiếp trước.
Đến ngay cả câu nói này của Hàn Khả Tâm cũng không sai một chữ.
Tần Nguyễn nhìn xuống, quần áo mùa hè không thể che được toàn thân.
Nên trên cánh tay và trên đùi lộ ra ngoài của cô hiện rõ những dấu vết bầm tím mờ ám.
Dáng vẻ này thực sự giống như bị người ta…
Khóe môi Tần Nguyễn khẽ giật, sắc mặt trở nên kỳ quái.
Kiếp trước cô không để ý điều này, sau khi Hàn Khả Tâm dẫn người xông vào, cô chỉ lo hoảng sợ giải thích, rồi bị mọi người sỉ nhục và chế giễu khiến cô chạy trối chết.
Ai có thể ngờ rằng, vị Hoắc Tam gia tôn quý bị đồn là cơ thể suy yếu kia vậy mà lại hung tàn như thế.
Đúng là bản tính của đàn ông mà.
Tần Nguyễn chậm rãi chỉnh đốn xong quần áo.
Cô đứng ở bên giường, dùng ánh mắt trịch thượng nhìn Hàn Khả Tâm, vẻ mặt trào phúng giống như đang nhìn một đứa hề.
Đôi môi đỏ của Tần Nguyễn khẽ mở ra, giọng nói khàn khàn cất lên: “Hàn Khả Tâm, bản tiểu thư ngủ với bạn trai, chị lại dẫn người tới đá cửa phòng của tôi, chẳng lẽ là vì không tìm thấy gã đàn ông nào nên cô đơn khó nhịn, không đợi được nữa mà chủ động đưa tới cửa?”
Cô ta Hàn Khả Tâm này còn chẳng phải là không đợi được nữa mà chủ động đưa tới cửa à, nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện dũng sĩ tiếp mâm, thay mận đổi đào.
Tần Nguyễn liếc mắt dò xét Hàn Khả Tâm, lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc dáng người chị chẳng ra sao, khuôn mặt cũng không đủ đẹp xinh, vị kia của nhà tôi chướng mắt chị lắm, thôi chị mau mau dẫn lũ chó săn của mình cút ngay đi!”
“…” Hàn Khả Tâm biến sắc.
“…” Những người bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
Tất cả mọi người đều sửng sốt và kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn không thể tin được, cứ như đây là ngày đầu tiên họ gặp cô vậy.
Phải biết rằng để hòa nhập với nhà họ Tần và muốn làm quen với giới thượng lưu, từ trước tới nay Tần Nguyễn vẫn luôn lầm lì ít nói, che giấu đi toàn bộ tính cách tự do phóng khoáng của mình khi còn ở khu tây.
Nhưng Tần Nguyễn bây giờ lại có thái độ ngạo mạn ngang tàng, toàn thân toát lên khí thế vô lại, lạnh lùng và hung ác.
Biến hóa phải gọi là một trời một vực khiến người ta trong lúc nhất thời không nhảy số kịp.
Hàn Khả Tâm nhìn chằm chằm vào những dấu vết mờ ám trên da của Tần Nguyễn mà trong mắt tràn ra sự ghen ghét sâu sắc.