bà ta cũng khôn3g có lời nào để nói.
Dù sao khi đó bà ta còn chưa có căn cơ gì ở cái nhà này.
Nhưng bây giờ bà ta đã ở nhà 1họ Tần được mười năm rồi, cũng chăm sóc ba cha con nhà họ Tần nhiều năm như
vậy, kết quả bà ta nhận lại được cái gì?
Đúng là một trò cười!
Tần Nguyễn vừa trở về nhà họ Tần đã có được 20% cổ phần, vậy mà bà ta và con gái lại vẫn ch3ẳng có gì cả.
Lúc trước Tần An Quốc lập di chúc, mặc dù hai mẹ con bà ta cũng có cổ phần của công ty, nhưng Hàn Nhà8n đã
hoàn toàn sụp đổ sau khi nhìn thấy bản di chúc ấy. Theo phân chia cuối cùng của di chúc, Tần Nguyễn nắm giữ
40% cổ phần, Tần Cảnh Sầm là người nổi nghiệp tương lai của Tập đoàn Tần thị nên được cao hơn 1%, anh ta nắm
giữ 41% cổ phần,
Số cổ phần của Tần Muội không thay đổi, bác cả Tân An Dân cũng không có biến động.
Còn 4% còn lại thuộc về hai mẹ con bà ta, mỗi người được 2%.
Như thế này bảo Hàn Nhàn làm sao không tức giận, làm sao cam tâm được đây.
Sau khi kết hôn với Tần An Quốc, bà ta cũng khổ sở mưu tính nhiều năm để nổi tiếng ở bên ngoài, có ai không khen
ngợi Tần phu nhân bà ta là vợ hiền mẹ thảo, là một người mẹ kế tốt bụng và chân tình khó tìm trên đời.
Cho dù Tần Cảnh Sầm và Tần Muội có thái độ xa cách, khách sáo với bà mẹ kế này, thì ở trước mặt người khác bà
ta vẫn tỏ thái độ dịu dàng coi bọn họ như con đẻ.
Bà ta tin rằng đợi một thời gian nữa, nếu chồng mất rồi, thì hai đứa con này cũng sẽ không bạc đãi bà ta và con gái.
Hai mẹ con bà ta không cần chiếm một chỗ đứng trong công ty, chỉ cần có thể nhận được cổ tức chia từ cổ phần của
công ty thôi, cũng đủ cho hai mẹ con bà ta không lo cần lo lắng đến chuyện tiền bạc khi về già rồi.
Nhưng tất cả đều thay đổi kể từ khi Tần Nguyễn trở về nhà họ Tần.
Lấy 4% cổ phần của Tập đoàn Tần thị so sánh với 40% cổ phần của Tần Nguyễn, không phải là trò cười thì là cái gì!
Hàn Nhàn không cam tâm, tại sao bà ta và con gái nỗ lực hơn mười năm mà lại không bằng một đứa tìm về được từ
bên ngoài.
Vừa trở về nhà họ Tần đã có được cổ phần của công ty, ăn mặc ở đều là thứ tốt nhất.
Mà bà ta và con gái chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Thấy sức khỏe của chồng có vấn đề, vì ghen ghét điên cuồng mà Hàn Nhàn đã làm một số chuyện.
Đó là một vụ đánh cược không có đường lui và bà ta đã đánh cược tương lai phần đời còn lại của mình.
Bà ta muốn có được Tập đoàn Tần thị, cũng vẫn muốn làm Tần phu nhân oai phong, chỉ có điều là đổi một người
đàn ông khác mà thôi.
Vì thế, bà ta không tiếc tằng tịu với anh trai của chồng mình là Tần An Dân.
Bọn họ bày kế để lộ thông tin cơ mật của công ty ra bên ngoài, rồi làm hai cha con Tân An Quốc và Tân Cảnh Sầm
phải ra nước ngoài, chuẩn bị lên kế hoạch hủy hoại Tần Nguyễn. Bận bịu với công việc ở nước ngoài, trong thời
gian ngắn hai cha con nhà họ Tần sẽ không trở về, chờ tới lúc họ quay về thì tất cả là ván đã đóng thuyền. Vào thời
điểm cực kỳ quan trọng này, biết được tin chồng không cho mình nhúng tay vào việc của Tần Nguyễn nữa, Hàn
Nhàn bắt đầu luống cuống. Mọi thứ sắp kết thúc rồi, nếu có chuyện gì xảy ra vào lúc này, chẳng phải tất cả đều sẽ…
Nghĩ đến hậu quả, cơ thể Hàn Nhàn không khỏi rùng mình một cái.
Sẽ không!
Bà ta không bao giờ cho phép điều này xảy ra! Hàn Nhàn rủ mắt xuống, trong ánh mắt xuất hiện sự tàn nhẫn, để
đảm bảo nửa đời sau vẫn sống trong nhung lụa, bà ta nhất định phải tăng tốc hành động. Tần Nguyễn vẫn luôn
cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Hàn Nhàn, mặc dù không nhìn thấy biểu cảm trên mặt bà ta, cô vẫn có thể biết
được tâm địa của bà ta ác độc như thế nào từ luồng sát khí màu đen dày đặc lan tràn quanh người bà ta.
“Em lên lầu đi tắm một cái đã.”
Tần Nguyễn vỗ vỗ vai Tần Muội rồi đi vượt qua đối phương, cô chẳng thèm nhìn Hàn Nhắn mà nhấc chân đi lên
lầu.
Cô không thường về cái nhà này, nhưng nơi đây vĩnh viễn có một chỗ cho cô.
Căn phòng ngủ lớn nhất, có ánh sáng tốt nhất trên tầng hai, chính là của cô.
“Sắp ăn cơm rồi, em nhanh lên đấy.” Tần Muội dặn với lại ở sau lưng.
Tần Nguyễn cũng không quay đầu mà phất phất tay: “Em biết rồi!”