Hầu Hương Lệ hất cằm nói với người đứng p3hía sau: “Đánh nó cho tao! Chỉ cần không chết thì tao sẽ đứng ra lo
hết!”
Thấy Tần Nguyễn có dáng dấp không tồi, trông có vẻ hơi yếu ớt, khu1ôn mặt xinh đẹp nhỏ cỡ bàn tay vừa có nét
ngây thơ trong sáng, lại vừa có sự quyến rũ, làm ánh mắt của bọn đàn ông phía sau lóe lên những tia sáng t9hèm
khát.
Người đàn ông đứng đầu bước ra, gã nhìn chằm chằm khuôn mặt Tần Nguyễn một cách thèm thuồng rồi khuyên
nhủ: “Cô bé, trong cái dáng3 vẻ gió thổi đã ngã của em, anh đây chẳng muốn ra tay. Hay là em xin lỗi Hầu tiểu thư
đi, bọn anh cũng sẽ xin dùm em, việc này dừng ở đây được chứ?”8
Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn đối phương, ánh mắt cô thể hiện rất rõ sự giễu cợt, xem thường và coi khinh.
Loại ánh mắt như đang nhìn một thứ rác rưởi này đã kích thích gã đàn ông kia. “Con đi thổi tha, ánh mắt của mày
là gì thế hả?!”
Tần Nguyễn cười lạnh: “Là ánh mắt nhìn mấy thằng rác rưởi chứ sao.”
Đừng tưởng Tần Nguyễn không biết gã đàn ông này đang nghĩ gì.
Lăn lộn ở khu tây từ nhỏ, Tần Nguyễn được chứng kiến quá nhiều gã đàn ông lộ ra vẻ mặt thèm muốn đáng ghê
tởm đối với cô.
Tần Nguyễn biết hết những suy nghĩ bẩn thỉu của đám người đó. Hầu Hương Lệ lạnh giọng: “Còn nhìn gì nữa,
mau lên đi! Xử lý cô ta xong thì tùy mấy người giày vò!”
Hơn chục gã đàn ông nghe vậy bèn lao về phía Tần Nguyễn như ong vỡ tổ. Thấy đang ở cổng trường mà nhóm
người này chẳng sợ, Tần Nguyễn thở dài, cô đặt ba lô xuống đất rồi đứng dậy xoay xoay cổ tay.
Những người xem náo nhiệt bắt đầu tụ tập lại.
Một gã đàn ông trong số bọn kia vươn tay về phía Tần Nguyễn, nhưng bị cô đá văng ra.
Trận đánh hội đồng này chậm rãi mở màn.
Cùng lúc đó.
Trong khu nhà tổ của nhà họ Hoắc, Hoắc Vân Tiêu vừa kiểm tra xong tất cả tư liệu về cuộc sống của Tần Nguyễn
trong mười chín năm qua.
Nhà họ Tô cuối cùng cũng không chịu nổi áp lực mà thú nhận hết mọi chuyện xảy ra trong đêm hôm đó ở khách
sạn Hoàng Đình. Sự thật được phơi bày, Hàn Khả Tâm tính toán thay mận đổi đào, Tần Nguyễn sau khi bị đánh
thuốc thì trời xui đất khiến thế nào lại đi nhầm, mọi chuyện tiến triển vô cùng suôn sẻ, thuận lợi một cách rất vi
diệu.
Hoắc Vân Tiêu ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc, tư thế dáng dấp không có chỗ nào để chế, trông anh tao nhã,
khiêm nhường và có khí chất cực kỳ xuất chúng.
Hoắc Dịch Dung ở bên cạnh thở dài, nói: “Không ngờ lại là cô gái này, em ba à, em có duyên với những cô gái của
nhà họ Tần thật đấy.”
Lúc đầu cứ tưởng cô gái đêm hôm đó là Hàn Khả Tâm, tuy cô ta là con gái riêng của bà Tần, nhưng dù sao vẫn là
người nhà họ Tần.
Thật không ngờ sự thật lại quanh có như vậy.
Tần Nguyễn, cô con gái út mà nhà họ Tần tìm về được mới là người có tình một đêm với em ba. Quanh đi quẩn lại
vẫn không nhảy ra khỏi cái vòng tròn của nhà họ Tần.
Không biết nhà họ Tần đóng vai trò gì trong chuyện này nữa.
Đa nghi là bệnh chung của tất cả mọi người, nhất là với những người nắm quyền. Hoắc Vân Tiêu ngước mắt lên,
mặt anh trông khá lạnh lùng, nhưng thần sắc lại nhẹ nhàng ấm áp, đúng với khí chất của thiếu gia một gia tộc lớn.
“Cô ấy đang ở Học viện Thịnh Thế.” Anh nói bằng giọng trần thuật. Giọng nói trầm thấp kèm theo một chút từ
tính.
“Em muốn đi gặp à?” Hoắc Dịch Dung nhíu mày.
Hoắc Vân Tiêu trả lời bằng hành động.
Anh quay đầu nhìn người đàn ông có khuôn mặt thô kệch, cơ thể cao to vạm vỡ đang đứng yên tĩnh như một bức
tượng ở bên cạnh.
“Hoắc Xuyên, chuẩn bị xe.”
“Vâng, Tam gia!” Hoắc Xuyên rời khỏi phòng làm việc.
Hoắc Dịch Dung cười xấu xa trêu ghẹo: “Sốt ruột thể cơ à.”
“Cần phải làm rõ một số chuyện.” Giọng nói Hoắc Vân Tiêu tròn vành và rất dễ nghe, anh dựa lưng vào ghế với tư
thế thả lỏng.
Cho dù Hoắc Vân Tiêu ngồi rất tùy ý nhưng cũng khó có thể che giấu được phong thái cao quý, tao nhã của anh.
Hoắc Vân Tiêu nhìn xuống bàn làm việc, quanh người tòa ra khí chất ung dung bình tĩnh như thể mọi việc đều nằm trong lòng bàn
tay.
“Chẳng lẽ cô gái đó có vấn đề?” Hoắc Dịch Dung thu lại vẻ đùa cợt, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Hoắc Vân Tiêu không lên tiếng, anh khẽ nhíu mày, trên mặt hiện lên sự nghi ngờ khó hiểu.