“Hoắc Dịch Dung.”
Hoắc Nhị gia mỉm cười và nói ra tê3n của mình, giọng điệu hiền hòa, thái độ thân thiện.
Tuy nhiên, đây chỉ là vẻ bề ngoài.
Ánh mắt anh ta chăm chú nhìn Dung Kính, nụ 1cười trên mặt lạnh bằng không có một chút nhiệt độ nào.
Chỉ cần Dung Kính bạo dạn hơn và nhìn vào mắt anh ta, gã sẽ biết trong đôi mắt âm u9 sâu thăm thẳm đó đang tỏa
ra thứ ánh sáng khiến người ta phải sợ hãi.
Dung Kính cúi đầu và khẽ gật đầu đáp lại trong vô thức.
Tron3g lòng Dung Kính vẫn đang lẩm nhẩm cái tên.
Hoắc Dịch Dung, Hoắc, Dịch, Dung!
Đột nhiên, Dung Kính mở to mắt, gã vô cùng sợ hãi đối8 đầu với ánh mắt của Hoắc Dịch Dung.
Trong mắt đối phương toát ra một vẻ lạnh lùng khó tả, có lẽ do anh ta đã quen nhìn người từ vị trí cao hơn, nên chỉ
một cái liếc mắt thản nhiên cũng mang theo sự uy nghiêm đáng sợ.
“Hoắc… Hoắc Nhị gia?” Dung Kính lắp bắp.
Gã sợ đến mức sắp tè ra quần! Hoắc Dịch Dung, người nắm quyền tại tập đoàn HEA của nhà họ Hoắc.
Người ta đồn rằng Hoắc Dịch Dung là người thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn và vô cùng tàn bạo, anh ta cũng là
người rất khó sống chung và là thần tượng của vô số con em thế gia ở thủ đô.
Ngay cả những người nằm ngoài rìa như Dung Kính cũng từng nghe đến tên của Hoắc Nhị gia.
Bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng của người đàn ông, trái tim Dung Kính run rẩy, gã cảm thấy những lời đồn đại về Hoắc
Dịch Dung thật sự rất đúng.
Hoắc Dịch Dung nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm dáng vẻ sợ hãi của Dung Kính, vẻ mặt anh ta trở nên trầm
tư.
Hoắc Dịch Dung vươn tay xoay ngược lại chiếc laptop siêu mỏng trên bàn.
Đoạn video trên màn hình vẫn đang dừng ở khung hình của Hàn Khả Tâm.
Hoắc Dịch Dung cũng lười vòng vo, anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Vào cái đêm ở khách sạn Hoàng Đình, cậu ngủ
cùng cô gái này đúng không?”
Ngón tay mảnh mai như trúc của anh ta khẽ chạm vào cô gái trên màn hình.
Những giọt mồ hôi túa ra dày đặc trên trán Dung Kính, mồ hôi chảy dài trên má gã rồi rơi xuống tấm thảm sang
trọng trong phòng làm việc. Khi nhìn thấy Hàn Khả Tâm trong video, Dung Kính cảm thấy đầu mình như phình to
ra, gã hoảng sợ nói: “Không, tôi không hề, làm sao Hàn Khả Tâm có thể ngủ với tôi được.”
Dung Kính kể chi tiết chuyện bữa tiệc đêm đó và việc dùng tiền mua tình một đêm.
Thậm chí gã còn nói hết cả thời gian quan hệ và tư thế lúc đó.
Chỉ còn thiếu mỗi nước miêu tả cảm giác của ngày hôm sau để chứng minh mình và Hàn Khả Tâm hoàn toàn trong
sạch thôi.
Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm tên ngốc đang nói liên tục trước mặt, anh ta tức giận đến trợn mắt. “Cậu im mồm
đi!”
Không thể nhịn được nữa, Hoắc Nhị gia cuối cùng cũng nổi giận.
Ai muốn nghe mấy thứ linh tinh đó của gã chứ! Dung Kính giật mình, gã lập tức ngậm miệng. Hoắc Dịch Dung
dựa vào ghế, hơi thở bình tĩnh trở lại.
Đôi mắt đen láy của anh ta nhìn thẳng vào Dung Kính khiến gã rùng mình.
Dung Kính vừa sợ vừa hoảng, dưới cái nhìn chằm chủ của Hoắc Nhị gia, chân gã cũng sắp móc ra được một cái lỗ ở
trên thảm trải sàn rồi.
Khi Dung Kính sắp sụp đổ vì không chịu nổi sự áp bách, Hoắc Dịch Dung cuối cùng cũng rủ lòng thương mà lên
tiếng. “Đêm hôm đó, Hàn Khả Tâm có chỗ nào không ổn không? Hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời.”
Bỏ qua ánh mắt đầy áp bách lúc trước, Dung Kính nghiêm túc nhớ lại buổi tiệc chiêu đãi đêm hôm đó.
Trên mặt gã xuất hiện biểu cảm hồi ức: “Hàn Khả Tâm rất bình thường, khi buổi tiệc sắp kết thúc thì em gái Hàn Khả Tâm đến tìm để
đòi lấy thứ gì đó, cô em gái này chính là đứa con hoang mà nhà họ Tần mới
tim ve.
Cô bé đó trông khá xinh xắn, mọi người không muốn thả cô ta đi nên bắt đầu la ó bắt cô ta phải uống một ly, không ngờ trình uống
rượu của cô ta quá kém, mới một ly đã gục rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người uống một chén đã gục, tốc độ cử phải gọi là quá nhanh, chén rượu vừa xuống bụng, chưa đầy
một phút thì người đã đổ thẳng đứng.”