“Thật hay đùa vậy? Sao anh không thấy?” Hoắc Dịch3 Dung không thể ngồi yên, anh ta nhổm dậy nhìn ra ngoài xe.
Hoắc Vân Tiêu dùng một tay chống cằm, trên khuôn mặt đẹp trai xuất hiện biể1u cảm phức tạp.
Trong tình huống cả hai bên đều chưa chuẩn bị gì, anh và Tần Nguyễn đã thoáng nhìn thấy nhau.
Sự ngạc nhiên và 9ánh sáng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của đối phương khiến Hoắc Vân Tiêu sáng tỏ một điều.
Cô biết anh, thậm chí còn có một chút… m3ong đợi?
Hoắc Tam gia không biết phải miêu tả Tần Nguyễn như thế nào khi nhìn thấy anh, rõ ràng là một ánh mắt tĩnh lặng
không hề có ch8út rung động nào, bỗng tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Đó không phải là ánh mắt đầy toan tính và tham lam, cũng không phải tình yêu.
Nó giống như cô ấy đã tìm được một người bạn đồng hành đáng tin cậy. Hoắc Vân Tiêu cảm thấy buồn cười với
suy đoán của mình.
Quanh năm ở địa vị cao, tuy Hoắc Vân Tiêu đã cố gắng thu lại sự uy nghiêm nhưng nó vẫn khiến người khác phải
cảm thấy kính sợ. Không thể nói rằng tất cả những người anh từng tiếp xúc đều mang theo tính toán và lợi ích,
nhưng bọn họ cũng đến vì mục đích nhất định nào đó. Nhưng lại chẳng có ai coi Hoắc Vân Tiêu là người bạn đồng
hành có thể cứu rỗi họ, ngoại trừ những người thân trong gia đình anh.
Cảm giác này rất lạ, nhưng nó không làm anh thấy phản cảm.
“Em ba, người đâu rồi? Sao anh không thấy cô ấy.”
Hoắc Dịch Dung hỏi dồn dập.
“Em đã thấy cô ấy trên đoàn xe vừa đi qua, chúng ta về thôi.”
Hoắc Vân Tiêu hạ bàn tay đang chống cằm xuống, anh tựa lưng vào thành ghế và nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Em không gặp Tần Nguyễn để nói gì sao?”
“Cô ấy sẽ đến tìm em.”
Hoắc Vân Tiêu mỉm cười và nói bằng giọng khẳng định. Tần Nguyễn còn quá trẻ, biểu cảm trong mắt khiến người
ta có thể nhìn thấu tận đáy lòng. Hoắc Vân Tiêu tin rằng cô gái này sẽ đến tìm mình.
Tần Nguyễn ngồi ở chiếc xe phía trước cũng không giữ được sự bình tĩnh.
Cô không ngờ mình lại nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu trong tình huống như vậy. Kiếp trước, Hoắc Vân Tiêu ra nước
ngoài tỉnh dưỡng, mãi đến một năm sau mới trở về.
Mà khi anh về nước, Tần Nguyễn đã chết từ lâu.
Mới chưa đến nửa tháng sau cái đêm ở khách sạn Hoàng Đình, tại sao cô lại nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu.
Chẳng lẽ anh không ra nước ngoài, hoặc là về sớm.
Tại sao lại như vậy?
Tần Nguyễn đã mở thiên nhãn nhưng không thể thăm dò được số phận của Hoắc Vân Tiêu, cô chỉ nhìn thấy có
luồng khí màu tím mờ nhạt quấn quanh người anh.
Khí màu tím là khí của đế vương, là đứa con cưng được ông trời yêu quý.
Nhưng Tần Nguyễn biết rõ, ở kiếp trước, Hoắc Tam gia được mọi người kính trọng sống không quá ba mươi lăm
tuổi.
Ngón trỏ và ngón cái của Tần Nguyễn không ngừng cọ xát, trong lòng cô rất rối loạn.
Đối với sự tồn tại của Hoắc Vân Tiêu, cô vẫn luôn đi theo quỹ đạo của kiếp trước.
Đứa trẻ không thể sống thiếu cha, tất cả những gì Hoắc Vân Tiêu làm cho cô ở kiếp trước đều là vì nể tình cô đã
mang thai giọt máu nhà họ Hoắc.
Có thể làm như vậy chứng tỏ anh ấy là một người trong tình trọng nghĩa. Hoắc Tam gia là một người đàn ông đáng
để tin tưởng và cũng sẽ là một người cha tốt.
Khi Tần Nguyễn quyết định sinh con, cô biết mình sẽ không thoát khỏi việc có dính dáng đến nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc sẽ không cho phép dòng dõi của họ lưu lạc ở bên ngoài.
Tần Nguyễn biết Hoắc Tam gia ra nước ngoài, một năm nữa mới về.
Cô dự định sau khi sinh con xong sẽ đi tìm nhà họ Hoắc, hoặc chờ đổi phương đến tìm cô như kiếp trước.
Ở kiếp trước, khi Hoắc Tam gia biết được đứa con bị người khác hại chết, nét u buồn trong đôi mắt tĩnh lặng của
anh đã in sâu vào tâm trí Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn tự trách mình vì không bảo vệ được đứa con, Hoắc Tam gia cũng tự trách vì không biết đến sự tồn tại của đứa trẻ.
Mỗi khi nhớ lại sự bị thương và đau khổ trong mắt anh, cho đến tận bây giờ Tần Nguyễn vẫn cảm thấy khó chịu như bị kim đâm. Tiếc
rằng mọi kế hoạch của cô đã bị đảo lộn.
Vừa rồi, khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt rõ ràng nhận ra cô của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn thấy có gì đó khác với kiếp
trước.
Tần Nguyễn không biết, việc cô sống lại đã gây ra hiệu ứng cánh bướm và làm thay đổi rất nhiều quỹ đạo ban đầu.