Trong những năm gần đây, do những mánh khóe quảng cáo mạnh mẽ về phong cảnh còn sót lại từ hàng nghìn
năm t3rước của núi Kỳ Sơn, khách du lịch kéo đến đây ngày một đông. Đặc biệt trong những ngày nghỉ, cán bộ của
các ngành liên quan và nhân viên y tế 1túc trực ở hai cửa ra vào của núi Kỳ Sơn 24/24 giờ.
khu vực chưa phát triển của núi Kỳ Sơn, không thiếu những người cứng đầu muốn đi và9o khám phá.
Năm nào cũng xảy ra các vụ tai nạn chấn thương của những người xông vào khu vực nguy hiểm.
Mười giờ tối.
Tầ3n Nguyễn, Lăng Hiểu Huyên cuối cùng cũng đến núi Kỳ Sơn.
Vì đã liên hệ từ trước nên nhân viên công tác của núi Kỳ Sơn mở cửa sau cho họ8.
Vào lúc tối muộn, mọi người thành công bước vào khu thắng cảnh Kỳ Sơn.
Đường lên núi khả hiểm trở và ngoằn ngoèo, bọn họ phải từ bỏ xe Hummer và chuyển sang xe buýt điện mini của
khu thắng cảnh.
Trong số những người đi cùng còn có cha mẹ của chồng chưa cưới của Lăng Hiểu Huyên.
Con trai họ xảy ra chuyện nên nhà họ Lăng buộc phải thông báo cho họ.
Lăng Hiểu Huyên để lại vài vệ sĩ bảo vệ họ, còn cô ấy dẫn hơn mười Thiên Sư và nhóm vệ sĩ còn lại, cùng với Tần
Nguyễn ngồi lên xe du lịch đi trên con đường dẫn vào khu vực chưa phát triển của vùng núi Kỳ
Son.
Ngồi cùng chiếc xe buýt mini với Lăng Hiểu Huyên và Tần Nguyễn là hai thầy trò.
Sư phụ là một người đàn ông lớn tuổi tên Kiêu Nam Uyên, trông ông ta khá thô kệch, khuôn mặt rắn rỏi, thoạt nhìn
có vẻ là một người đứng đắn. Đồ đệ của ông ta là một cô gái tên Kiều Cửu, trông có vẻ chưa đủ tuổi vị thành niên
nhưng thật ra cô bé đã qua ngày sinh nhật 18 tuổi rồi.
Mọi người biết được điều này là vì Kiều Cửu là một người nói rất nhiều.
Vừa lên xe, Kiều Cửu đã làm thân với Lăng Hiểu Huyên và Tần Nguyễn, cô bé líu lo mãi không ngừng.
Hai thầy trò đến từ môn phái Mao Sơn.
Vì xã hội ngày nay tin vào khoa học và đi theo hướng văn minh, cho nên môn phái Mao Sơn dần xuống dốc.
Không chỉ môn phái Mao Sơn mà các môn phái khác cũng như vậy.
Mặc dù bây giờ không thể phát triển mạnh mẽ được như trăm năm trước, nhưng bọn họ vẫn miễn cưỡng đủ ăn.
Đỉnh cao của khoa học là toán học, điểm cuối của toán học là tượng học và kết thúc của tượng học là dịch học. Có
quá nhiều thứ chưa biết trên thế giới này và tin tưởng khoa học chắc chắn không sai.
Còn về những giống loài lang thang bên rìa thế giới này, sẽ luôn có người tồn tại để hạn chế chúng. Kiều Cửu có vẻ
rất thích Tần Nguyễn, cô bé liên tục lôi kéo Tần Nguyễn nói chuyện.
“Chị Nguyễn, chị có nghe tin đồn về việc ở khu vực chưa phát triển của núi Kỳ Sơn có dấu vết của lăng mộ Tần
Thủy Hoàng không? Mấy năm nay có rất nhiều người bí mật đến thăm dò tìm hiểu, chính là vì muốn đào ra những
tin tức có giá trị đấy.”
“Lăng mộ Tần Thủy Hoàng?”
Tần Nguyễn khẽ cau mày nhìn sang Lăng Hiểu Huyên ngồi bên cạnh.
Lăng Hiểu Huyên là người có quyền lên tiếng nhất trong chuyện này.
Lần đầu tiên cô ấy đến đây thám hiểm, chắc cũng vì lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
Đón nhận đôi mắt cười của Tần Nguyễn, Lăng Hiểu Huyền ngượng ngùng nói: “Trên mạng cũng có tin đồn như
vậy, rất nhiều bài viết đã thề rằng có lăng mộ Tần Thủy Hoàng ở núi Kỳ Sơn. Lần trước đoàn thám hiểm của chị
đến núi Kỳ Sơn bị tổn thất nặng nề nên phải bỏ dở giữa chừng, chị cũng không biết tin đồn đó là thật hay giả nữa.”
Lúc trước đội thám hiểm linh dị của họ đến núi Kỳ Sơn là vì lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
Nếu là trước đây, Lăng Hiểu Huyên vẫn rất hào hứng với chuyện này, nhưng bây giờ cô ấy hoàn toàn bỏ đi những
suy nghĩ đó.
Tần Nguyễn quay đầu cười và nói với Kiều Cửu: “Em biết rõ nhỉ, em đã điều tra thông tin trước khi đến đây à?”
Kiều Cửu mở to mắt, cười lắc đầu: “Không phải, lúc trước em vô tình nhìn thấy trên mạng thôi.”
Lăng Hiểu Huyên thò đầu sang hỏi cô bé: “Theo em thì núi Kỳ Sơn có lăng mộ Tần Thủy Hoàng không?”
Kiều Cửu bình tĩnh lắc đầu, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Cô bé chỉ vào những ngọn đèn đường màu vàng được lắp ở bên đường, và nhìn ánh đèn pha của xe buýt ngắm cảnh núi Kỳ Sơn.
“Núi Kỳ Sơn không phải long mạch, từ xưa đến nay, hầu hết các lăng mộ của hoàng đế đều nằm dưới long mạch. Tần Thủy Hoàng là
hoàng đế khai quốc, lăng mộ của ông ta tuyệt đối không ở núi Kỳ Sơn.”