• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng.”
Trần Nguyên đán
Tần Nguyễn đáp, trên mặt lộ vẻ hiểu rõ.
Vừa lên xe, Tần Nguyễn đã nhìn sắc mặt của Lăng H3iểu Huyên, cô thấy cô ấy có cung Hồng Loan, Thiên HỈ, Thiên
Diệu, Hàm Trì chiếu vào cung Lưu Niên, rõ ràng là Hồng Loan đang di chuyển. 1
Mặc dù Hóa Lộc nhập vào cung phu thê, có xu hướng kết hôn nhưng lại bị che phủ bởi một lớp sương mù mỏng
màu đen. Thấy vẻ mặt Tầ9n Nguyễn vẫn bình thản, Lăng Hiểu Huyên nhỏ giọng hỏi: “Em không giận chứ?”
“Tại sao em lại phải tức giận?” Tần Nguyễn cười nói:3 “Nếu không có chồng chưa cưới, chị có định dẫn đường đi
giải cứu những người đồng đội cũ không?”
“Có chứ, mọi người cũng có tìn8h cảm ở chung với nhau hơn hai năm, chị sao có thể nhìn bọn họ rơi vào nguy hiểm
mà không làm gì cả.”
Lăng Hiểu Huyên nói bằng giọng đương nhiên. Nhưng khi đó gia tộc sẽ không tìm kiếm Thiên Sư và tìm mọi cách
để cứu viện.
Tần Nguyễn cười: “Vậy còn nói gì nữa, đi thôi, nếu chậm trễ nữa sẽ không dễ đi đâu.”
Lăng Hiểu Huyên thở phào, gương mặt tái nhợt trở nên hồng hào hơn.
Cô ấy sợ Tần Nguyễn hiểu lầm.
Tần Nguyễn đồng ý đi cùng đến núi Kỳ Sơn lần này, ngoài việc tìm sát khí để kéo dài tính mạng ra, nguyên nhân
quan trọng nhất là vì Lăng Hiểu Huyên cũng đi cùng.
Bất kể cô ấy vì chồng chưa cưới hay về tình đồng đội, với thể chất đã bị thay đổi do đụng phải Sơn Tiểu hiện giờ,
Lăng Hiểu Huyên không thể một mình xông vào nơi rừng sâu, nơi mà yêu ma quỷ quái đang ẩn náu.
Đối với những thứ đó mà nói, Lăng Hiểu Huyên chính là một miếng bánh thơm ngon. Bảy, tám chiếc Hummer đầy
oai vệ nhanh chóng rời khỏi cổng Học viện Thịnh Thể.
Tần Nguyễn cất kỹ ba lô và vận động một chút cái cổ.
Vừa rồi khi đánh nhau, cô đã dùng lực Minh Thần, mặc dù thiếu đi sự hung tàn và cường độ va chạm, nhưng
chung quy vẫn là hoạt động gân cốt.


Tần Nguyễn hơi nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Nhưng vừa nhìn, Tần Nguyễn đã biến sắc.
Bảy, tám chiếc Hummer chạy vượt qua ba chiếc xe con màu đen sang trọng nhưng không hề nổi bật.
Ở khoảnh khắc khi hai đoàn xe sượt qua nhau.
Tần Nguyễn nhìn thấy người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai nam tính ngồi ở ghế sau trong chiếc xe thứ hai. Đằng
sau cửa kính xe nửa mở là người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai cao quý như thần tiên, đôi mắt sâu trầm lặng như
nước và một vẻ hờ hững cả ngàn năm vẫn không thay đổi.
Gương mặt của người đàn ông ngồi trong xe không hề có biểu cảm gì, nhưng lại hoàn toàn thể hiện được sự uy
nghiêm, sát phạt quyết đoán, đầy mưu lược. Tần Nguyễn nhìn vào đôi mắt trầm tinh của đối phương, nó cũng hơi
biến đổi khi nhìn thấy cô.
Ánh mắt hai người gặp nhau giây lát giữa không trung.
Nhìn thấy Tần Nguyễn bằng xương bằng thịt, hiển nhiên Hoắc Vân Tiêu còn bị kinh ngạc hơn rất nhiều so với nhìn
trong ảnh.
Cô có khuôn mặt thanh thoát, trầm mặc đẹp như tranh vẽ.
Cô gái này rất đẹp, đẹp đến mức không chân thực, khiến người ta phải rung động và thương tiếc.
Rõ ràng là tuổi còn trẻ, những nét tĩnh lặng trong mắt Tần Nguyễn lại không thuộc về những thiếu nữ ngây thơ,
bên trong chỉ có sự chết lặng và lạnh lùng.
Cô ấy như một người lữ hành đơn độc trong sa mạc, trải qua những bất lực, giãy giụa và tuyệt vọng trên thế gian.
Thân xe sượt qua, ánh mắt nhìn nhau.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà cả hai đều chìm đắm.
Dường như hai người vừa trải qua trăm năm hẹn ước và giờ họ lại được gặp nhau lần nữa.
Hại đoàn xe nhanh chóng đi qua nhau và tiến về hai hướng ngược lại.
“Dừng xe!”


“Dừng xe!”
Hoắc Vân Tiêu nheo đôi mắt thâm thúy và trầm giọng hô lên. Tiếng nói của anh chậm rãi trầm thấp, và có một sự kỳ lạ khó tả trong
giọng nói của anh.
Không biết tại sao, Hoắc Vân Tiêu lại cảm thấy huyệt Thái Dương của mình cứ giật liên tục, trái tim lạnh giá như bị xé ra. “Sao vậy?
Học viện Thịnh Thế ở ngay trước mặt rồi, không đi nữa à?”
Hoắc Dịch Dung ngồi ở bên cạnh cảm thấy khó hiều.
Hoắc Vân Tiêu ngước mắt lên nhìn theo đoàn xe bày, tám chiếc Hummer đang đi xa dần, ánh mắt anh tôi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK