*********************************
Nhìn một lượng khí màu đen dày đặc quấn lấy Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn cảm thấy có một cơn ớn lạnh đang
chạy dọc theo cột sống của mình.
Trong3 trường hợp nào mà khi ý thức của một người ngủ say, sát khí màu đen sẽ cướp đoạt khí vận người đó?
Chính là trong phương pháp nghịch thiên 1cải mệnh, trộm trời đổi trụ.
Khi con người ngủ say, họ trở nên không có khả năng tự vệ.
Khí tím trời sinh đang che chở cơ thể của Ho9ắc Vân Tiêu cũng sẽ theo ý thức ngủ say của anh mà bị khí màu đen
cắn nuốt và tiêu hao từng chút một.
Chuyện mệnh cách của anh bị thay đổi, 3rõ ràng là do sau này tạo nên. Hoắc Vân Tiêu đã yếu ớt từ lúc mới sinh,
xem ra đã có người động tay động chân từ khi anh còn rất nhỏ.
Cho dù8 Tần Nguyễn mở Thiên Nhãn thì cũng không thể nhìn thấy vận mệnh của Hoắc Vân Tiêu.
Và vì thế cô cũng không nhìn thấy được người giở trò ở phía sau.
Đã hai mươi tám năm trôi qua, nhưng nhà họ Hoắc và Linh Hư Tử vẫn chưa phát hiện được, xem ra người này ẩn
nấp rất sâu.
Tần Nguyễn đến gần giường, cô cảm thấy một luồng khí lạnh tỏa ra từ trên người Hoắc Vân Tiêu. Hơi lạnh dày đặc
như một khối băng khiến người khác phải rùng mình. Đây là khí Âm Sát do luồng sương đen tạo ra.
Tần Nguyễn vươn tay chạm vào bàn tay đang để bên ngoài của Hoắc Vân Tiêu.
Nhiệt độ cơ thể của anh quá thấp, hơi lạnh tiếp xúc qua da truyền sang cho cô.
Tần Nguyễn không buông tay, cô muốn dựa vào sự đụng chạm của bàn tay để nhìn trộm những gì Hoắc Vân Tiêu
đã trải qua trong cuộc đời.
Nhưng sức mạnh do cô giải phóng lại bị đẩy lùi bởi ánh sáng vàng tỏa ra từ người anh.
Phần bàn tay tiếp xúc với nhau bị ánh sáng vàng đánh bật ra mà nhanh chóng tách rời.
Tần Nguyễn lùi lại vài bước, cô không kịp ổn định cơ thể mà vội vàng ngẩng đầu nhìn người đang nằm trên
giường.
Tư thế ngủ của Hoắc Vân Tiêu vẫn không thay đổi, vẻ mặt anh ôn hòa bình thản, hô hấp đều đều.
Tần Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, tâm tình khẩn trương cũng lắng lại.
Đúng là người có khí tím trời sinh sẽ được ông trời che chở, không phải người bình thường có thể nhìn trộm được.
Tần Nguyễn bình tĩnh lại, cô tiếp tục đi đến bên cạnh giường. Tần Nguyễn nắm lấy bàn tay lạnh giá của Hoắc Vân
Tiêu.
Lần này, cô không thăm dò vận mệnh mà là truyền lực Minh Thần.
Lực Minh Thần, chính là thần lực của Minh Vương, Tần Nguyễn đã dùng cơ thể bán thần của mình mà may mắn
nhận được truyền thừa.
Lực Minh Thần là thiên địch của sát khí.
Với tình huống hiện tại của Hoắc Vân Tiêu, do không thể tìm thấy nguyên nhân khiến khí vận bị cắn nuốt và sụt
giảm, Tần Nguyễn chỉ đành tạm thời dựa vào lực Minh Thần để áp chế sát khí trong người anh.
Sát khí đã hòa với khí tím nên không thể hấp thu cũng như loại bỏ hoàn toàn.
Tần Nguyễn chỉ đành dùng lực Minh Thần áp chế nó mỗi ngày.
Với tình thế trước mắt, đây là cách đơn giản nhất mà Tần Nguyễn có thể làm để giúp Hoắc Vân Tiêu kéo dài tính
mạng.
Tần Nguyễn cũng không truyền quá nhiều sức mạnh.
Cơ thể người bình thường không thể gánh chịu quá nhiều lực Minh Thần. Quan sát thấy khí đen quanh người Hoắc
Vân Tiêu bắt đầu nhạt đi, khí màu tím dần chiếm ưu thế, cơ thể của anh cũng từ từ khôi phục nhiệt độ bình thường,
lúc này Tần Nguyễn mới dừng lại.
Cô đứng tại chỗ ngắm nhìn tư thế ngủ bình yên của Hoắc Vân Tiêu, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Giống như lúc cô sắp chết đuối, tấm ván cứu mạng duy nhất mà cô vừa chạm vào lại sắp rời xa. Ánh mắt Tần
Nguyễn chậm rãi rủ xuống, cô đứng ở đó thật lâu.
Đến tận khi chân mỏi nhừ, Tần Nguyễn mới xoay người đi về phòng ngủ phụ.
Tiếng động nhẹ của cánh cửa được đóng lại có thể nghe thấy rất rõ trong căn phòng im ắng.
Hoắc Tam gia nằm trên giường hơi cử động, lông mi trên đôi mắt đang nhắm chặt khẽ run lên.
Hoắc Vân Tiêu từ từ mở mắt, đôi mắt đen nhánh hoàn toàn tỉnh táo, không giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Anh nghiêng đầu, nheo mắt nhìn về phía phòng ngủ phụ.
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu rất trầm tĩnh, mang theo chút dò xét và nghi hoặc, khuôn mặt đẹp trai càng trở nên khó đoán dưới ánh đèn
mờ tối trong đêm.
Bàn tay bị Tần Nguyễn chạm vào chậm rãi giơ lên.
Một cảm xúc phức tạp, cảnh giác, kỳ quái lướt qua trong tâm trí anh.