Trong gian phòng gỗ của Lý Bình An;
Lý Bình An vừa mới bước lên con đường tu hành không lâu đang không ngừng thở hổn hển, cảm thụ được pháp lực mênh mông trong cơ thể, bởi vì liên tục đột phá mà linh thức bạo tăng, cùng với khí hải và kinh mạch bị cưỡng ép khuếch trương rộng ra, trong mắt là đủ loại tư vị vừa mới trải qua giây phút sống chết.
Nếu không phải trước đây hắn đã tích lũ đầy đủ cảm ngộ, liên tục đột phá ba cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, năm, sáu, sợ là vừa xong hắn đã bị pháp lực tăng vọt trong lúc ngủ mơ làm cho nổ tung rồi!
Chuyện gì xảy ra?
Lý Bình An quả thật có chút choáng váng.
Trong lý giải của hắn, tu đạo là một quá trình tiến hành theo chất lượng, tích lũy cảm ngộ và tích lũy pháp lực, góp ít thành nhiều từ đó đột phá cảnh giới, cảnh giới tăng lên lại tăng thọ nguyên lên, đạo thể tăng cường, từng bước một đạp lên tiên lộ, truy tìm trường sinh.
Bởi vì tư chất của hắn là ngũ hành thiếu thổ, lại là trưởng thành mới bắt đầu tu hành, tu vi vốn là vô cùng chậm chạp, cho dù cố gắng tu hành một đoạn thời gian, may mắn có được cảm ngộ đạo lần đầu, nhưng cũng chỉ là bước ra mấy bước nhỏ về phía trước.
Nhưng bây giờ đang tự nhiên không biết làm sao, đột nhiên liền…!
Có người vụng trộm truyền công cho ta?
Trong lòng Lý Bình An có chút cảm giác: Lần đột phá đột nhiên này của hắn, giống như là có liên quan với phụ thân mình.
Trước lúc toàn thân kịch liệt đau nhức, chuẩn bị nhận phải dày vò, hắn thoáng nhìn thấy Bắc Đẩu Thất Tinh, cùng với một ngôi sao to lớn lập lòe.
Lý Bình An lấy một chiếc ban chỉ ở dưới gối đầu ra.
Hình như hiện giờ hắn đã có thể sử dụng pháp bảo trữ vật này rồi.
Trong lòng Lý Bình An ít nhiều có vài phần háo hức, lập tức rót pháp lực vào, đơn giản luyện hóa ban chỉ trữ vật này, nhưng hắn còn chưa kịp làm động tác gì, ngoài cửa sổ liền truyền đến tiếng la quen thuộc:
"Bình An!"
"Phụ thân?"
Lý Bình An bọc trường bào trên người chạy đến cửa sổ, vừa đẩy cửa sổ ra liền thấy được phụ thân đứng trên mây.
Lý Bình An cười khổ nói: "Phụ thân ngài…! Ngài đã có thể đáp mây bay rồi?"
"Đây là một đoàn mây mù sư tổ ngươi luyện chế, ta còn cách đằng vân giá vũ xa lắm!"
Lý Đại Chí cười, lặng lẽ chui vào trong phòng của Lý Bình An.
Một đoạn thời gian không thấy, bụng bia của Lý Đại Chí không giảm trái lại còn tăng, nếp nhăn trên mặt đã hoàn toàn không thấy, cả người tựa như đã trẻ ra 20 tuổi, mặt mày hồng hào cười rộ lên.
Lý Đại Chí nhìn hai bên một chút, vừa cẩn thận quan sát Lý Bình An, trầm ngâm vài tiếng:
"Bình An…. tu vi của ngươi có tăng lên không?"
"Có tăng, lúc trước đột nhiên tăng lên một đoạn." Lý Bình An cau mày nói.
"Phụ thân ngài mời tiên nhân truyền công cho ta hả?"
Lý Đại Chí lập tức cười đến mức xuân quang rực rỡ.
Lão trái phải đánh giá chỗ ở của con mình, thoả mãn gật đầu, đi đến bên bàn đọc sách, cố ý thừa nước đục thả câu, rung đùi đắc ý nói một tiếng:
"Không được nói về việc này đối với ngoại nhân!"
Lý Bình An bưng một bình trà nguội lạnh đi theo.
"Phụ thân, đến cùng là như thế nào?"
"Cũng không phải là chuyện gì lớn."
Lý Đại Chí nghiêng người ngồi trên ghế bành, thản nhiên nói:
"Về sau ngươi khỏi phải quan tâm tới tu hành nữa!
"Sư tổ ngươi tự hao tổn 100 năm tu vi, trọng tổ lại huyết mạch thần thông nhân tộc thượng cổ cho ta, thần thông ta nhận được rất là thú vị, chỉ cần trong tâm linh của ta nghĩ tới, thì có thể mở ra thần thông, tặng ngươi bộ phận pháp lực.”
"Ta nguyện xưng nó là Phụ Tử Liền Tâm.”
"Ta tu hành rất đơn giản, ngươi tu hành rất phiền phức? Nhưng ngươi không cần có áp lực quá lớn, cứ nằm ngửa đợi phụ thân kéo ngươi bay là được."
Khóe miệng Lý Bình An hơi run rẩy, sau đó thở dài, ngồi xuống đối diện phụ thân.
Hắn không nói mình xém chút nữa bị đám pháp lực này khiến cho bạo thể, chỉ là uyển chuyển nhắc nhở phụ thân, không cần cố ý chuyển pháp lực qua cho hắn.
"Bình An, ta biết ngươi muốn mọi thứ đều dựa vào chính mình, tính tình hai phụ tử chúng ta giống nhau, tính khí đều giống như con lừa."
Lý Đại Chí thở dài:
"Nhưng ngươi nghĩ xem, ngươi là người thân nhân duy nhất trên đời này của ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai? Nếu ngươi học được thần thông này, ngươi sẽ không giúp ta sao?
"Hiện tại hai ta đã đến tu tiên giới rồi, tiên môn này nhìn như bình yên, trên thực tế nguy cơ tứ phía, Vạn Vân Tông không phải là không có địch nhân, bên trong môn phái đã có không ít tiên nhân hết sức bất mãn đối với tên thương nhân phàm tục không biết từ đâu đột nhiên ló đầu ra như ta.”
"Tu vi của ngươi càng cao, năng lực tự bảo vệ mình càng mạnh, ta càng có thể không cần cố kỵ tu hành để tiến về phía trước.”
"Lại nói, Bình An ngươi cũng biết rồi đấy, cho dù ta có vận khí, có tư chất, tu vi bước đến chỗ cao cũng không trở thành nhân vật lớn được, chỉ có thể làm người tiên phong, không làm Đại tướng quân được.”
"Nhưng ngươi thì khác, tâm tư của ngươi linh hoạt, ngộ tính lại tốt... Ta cho ngươi chút pháp lực giúp ngươi tu hành thì làm sao? Những người khác muốn lấy còn lấy không được đấy!"
Lý Bình An trầm ngâm vài tiếng, đành phải nhẹ nhàng gật đầu.
"Phụ thân, ngài cho ta thì ta sẽ không cự tuyệt, nhưng chúng ta nhất định phải ước định vài việc."
Lý Đại Chí vung tay lên: "Chuyện gì? Ngươi nói là được, việc trong nhà đều tùy ngươi."
"Mỗi lần phụ thân ngài truyền công cho ta, cần tới chỗ ta, để ta làm một chút chuẩn bị."
Lý Bình An kéo trường bào, lộ ra quần áo bên trong còn chưa kịp thay đổi.
Bên trên quần áo tràn đầy máu đen;
Đây là dấu vết Lý Bình An xông sinh tử quan lúc trước lưu lại.
Lý Đại Chí thấy thế mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng tự trách.
"Trách ta", "Trách ta".
"Còn nữa, thần thông này của ngài, tốt nhất chỉ có hai người chúng ta biết rõ, hơn nữa hàng năm ngài nhiều nhất truyền công cho ta một lần, mỗi lần truyền công cũng không cần cho ta quá nhiều, nhất thiết không nên ảnh hưởng tới bản thân tu hành, nếu không cũng có chút bỏ gốc lấy ngọn.”
"Ta nghe phụ thân vừa nói, bên trong môn phái có người bất mãn với ngài? Trước tiên ngài kể chuyện này thật kỹ cùng ta một chút, không nên để có tai hoạ ngầm nào khác."
Lý Đại Chí cười lắc đầu: "Sớm biết như vậy liền không nói những thứ này cho ngươi, để cho ngươi khỏi lo lắng."
...