Một lát sau;
Trong Phàm Sự Điện.
Vài tên lão Chân Tiên trốn ở sau tấm bình phong, chăm chú nhìn Lý Bình An đang rút thăm.
Người tiếp đãi Lý Bình An vẫn là chấp sự Vương Hâm Huy, tất cả mọi việc đều là do Vương Hâm Huy tới 'thao tác'.
Lý Bình An rút ra một tờ giấy trong hòm gỗ, quả nhiên là 'Vàng 23' ;
Vương Hâm Huy chấp sự tiếp nhận tờ giấy, thuận theo trình tự kêu Lý Bình An chờ đợi tại chỗ, sau đó xoay người đi đến tủ gỗ bên cạnh, lấy ra một cái ngọc phù trong ngăn kéo ký hiệu vàng 23.
Vương Hâm Huy chấp sự bưng ngọc phù quay trở lại nói: "Đây là việc ngươi phải hoàn thành."
Lý Bình An đưa hai tay tiếp nhận ngọc phù, dùng linh thức thăm dò vào bên trong, trong lòng lập tức nổi lên một hàng chữ.
« Gần đây phàm tục Uyển An Thành có phần không yên tĩnh, đệ tử ngoại môn Trần Cung Mẫn đóng giữ Uyển An Thành tương đối lo lắng, mời đưa ngọc phù này cho Trần Cung Mẫn, trong vòng hai tháng trở về bên trong môn phái, coi như là hoàn thành thí luyện lần này. »
Lý Bình An xuất ra một túi trữ vật, để ngọc phù vào trong đó, thiếp thân trên người.
Vương Hâm Huy cười nói: "Vốn dĩ thí luyện đệ tử ngoại môn không phải là chuyện gì lớn, bên trong môn phái cũng sẽ không có quá nhiều yêu cầu, có hai chuyện ngươi cần ghi nhớ."
Lý Bình An chắp tay cúi đầu: "Đệ tử lắng nghe."
"Thứ nhất, ngươi là đệ tử Vạn Vân Tông, ra ngoài hành tẩu cần ghi nhớ không thể làm yếu đi uy danh của Vạn Vân Tông ta.”
"Thứ hai, tuy Vạn Vân Tông ta là chính phái tu hành, không đội trời chung cùng những tà tu và ma tu, nhưng bây giờ cảnh giới của ngươi còn thấp, không cần phải làm những việc hành hiệp trượng nghĩa, ra ngoài hành tẩu cần phải chú ý cẩn thận, nếu như gặp nạn thì lấy bảo toàn bản thân là chủ yếu."
Vương Hâm Huy chấp sự lại bổ sung:
"Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, phàm là đệ tử ngoại môn ra ngoài tham gia thí luyện ta đều sẽ dặn dò như vậy, không phải chỉ là đặc biệt riêng với ngươi."
Lý Bình An gật đầu cười: "Tạ chấp sự."
"Ngươi cầm lấy vật này, là các trưởng lão ban thuởng, lúc trở về núi nhớ trả lại."
Vương Hâm Huy chấp sự đảo mắt nhìn qua hai bên, rút ra một quả ngọc phù xanh trắng hình dáng đao tệ từ trong tay áo, ở trên viết hai chữ thể triện Vạn Vân, nhét vào trong tay Lý Bình An.
"Nếu như ra bên ngoài gặp nguy hiểm, có thể lấy vật này ra, đây chính là bằng chứng môn nhân Vạn Vân Tông ta, ai dám động đến ngươi chính là đối địch cùng Vạn Vân Tông chúng ta.”
"Nếu như đối phương còn muốn ra tay...Trong tình huống ngươi gặp phải bất luận nguy hiểm gì, hãy dùng tâm pháp của Vạn Vân Tông thúc giục ngọc phù này.”
"Nhớ lấy, chớ cầm vật này ra rêu rao khắp nơi!"
Lý Bình An nghiêm mặt nói: "Đệ tử hiểu rõ."
Vương Hâm Huy khoát tay áo: "Đi thôi."
Lý Bình An hành lễ thật sâu, sau đó quay người đi về phía cửa điện.
Từng đạo tiên thức đuổi theo thân ảnh của hắn, không ít tiên nhân trong điện đều nhìn tới vị đệ tử thanh niên giẫm trên vỏ kiếm bay về phía ngoài sơn môn này, trong lúc nói giỡn không khỏi đề cập tới Lý Đại Chí.
Bên trong Phàm Sự Điện, sau tấm bình phong.
Nhan Thịnh trưởng lão gọi Vi Viêm Tử đến trước người, cẩn thận dặn dò vài câu.
Vi Viêm Tử cúi đầu lĩnh mệnh, hóa thành một đám hồng quang rời đi, tiến đến con đường Lý Bình An đi qua phía trước.
Nhan Thịnh trưởng lão cầm tẩu thuốc hút một hơi, lắc đầu cười khổ.
Một bên có trưởng lão ngoại môn cười nói: "Nhan Thịnh sư huynh, khi nào ngươi khởi hành?"
Nhan Thịnh trưởng lão cười thán: "Thật không nên uống rượu của Đại Chí sư thúc, bần đạo cũng già khọm một kiện tuổi tác rồi, còn phải rời núi đi một lần."
Nói xong, Nhan Thịnh trưởng lão đứng dậy duỗi lưng một cái, chắp tay sau lưng, lưng hơi gù, dưới chân phóng ra hai bước, thân hình đã xuất hiện ở ngoài sơn môn, giống như một đám mây khói đuổi theo phía sau Lý Bình An.
Vi Viêm Tử và Nhan Thịnh trưởng lão, chính là hai vị 'bảo tiêu' Lý Đại Chí mời tới.
Nhan trưởng lão rời núi không lâu, một đám lưu quang trắng hồng bay ra khỏi sơn môn, đi về phía nam.
...
Lại nói về Lý Bình An bên này.
Hắn giẫm trên vỏ kiếm rời khỏi sơn môn, lấy ra địa đồ để phân biệt rõ phương hướng, bay về phía một chỗ thung lũng ngoài trăm dặm.
Lấy sơn môn làm trung điểm, phạm vi năm trăm dặm chung quanh cũng coi như là phạm vi thế lực của Vạn Vân Tông, sẽ có môn nhân đệ tử đúng giờ tuần tra.
Chỗ thung lũng này vốn là một mảnh bình nguyên, bởi vì dưới mặt đất có linh mạch, bị tiên nhân Vạn Vân Tông xé mở đại địa, dọn linh mạch đi tới bên trong đại trận hộ sơn, cho nên lúc này mới lưu lại dấu vết như vậy trên vùng đất.
Lý Bình An trốn vào hạp cốc, Vi Viêm Tử trốn trên không trung thi triển tiên thuật, hóa thành một đóa bạch vân, trôi lơ lửng ở trên không hạp cốc.
Trong đám mây trắng còn ẩn giấu một cái Âm Dương Bảo Kính.
Bảo kính này vốn là một đôi, lúc này một cái trong tay Vi Viêm Tử, một cái khác đang được Lý Đại Chí cầm; Vi Viêm Tử nhắm bảo kính vào ngay thung lũng phía dưới, chiếu cảnh tượng nơi đây về bên trong môn phái.
Một lát sau, Vi Viêm Tử dần dần sinh nghi hoặc.
Tại sao sau khi Lý Bình An đi vào thung lũng lại không còn động tĩnh nữa?
Gã giống như chỉ đợi nửa canh giờ, thẳng đến khi Nhan Thịnh trưởng lão trốn ở trên không nhịn không được dẫn âm quát mắng:
"Đi tới khu vực núi rừng cách 360 dặm về phía nam!”
"Tu vi Nguyên Tiên cảnh của ngươi phế đi được rồi! Để cho một đệ tử Ngưng Quang cảnh lẻn đi ngay dưới mí mắt của mình! Đúng là tức chết bần đạo!"
Vi Viêm Tử sợ run lên.
Nhan Thịnh trưởng lão cũng ở đây sao?
Vi Viêm Tử vội vàng dùng tiên thức dò xét, quả nhiên ở trong một mảnh núi rừng ngoài hơn 300 dặm phía nam, phát hiện một nam tử trung niên đang dán sát ngọn cây chạy như bay.
Gã nhìn chăm chú tới, lúc sau trên trán nổi lên vài đạo hắc tuyến.
Liếc mắt nhìn qua thì nam tu nọ không hề có bất kỳ sơ hở gì, trên thân người này mặc áo đen, bộ dáng phong trần mệt mỏi, tu vi lộ ra ngoài là Tụ Thần cảnh trung kỳ, cực kỳ giống một tán tu bình thường đang di chuyển trên đường.
Nhưng vấn đề là...
Tướng mạo của nam tu này, không thể nói là có chút cùng loại với Vi Viêm Tử, chỉ có thể nói là giống như đúc!
Không chỉ tướng mạo, vật trang sức bên hông, thần thái giữa lông mày, kiểu dáng đạo trâm, so sánh cùng với bản thể đều là giống như đúc, xém chút nữa để cho Vi Viêm Tử tưởng là mình sinh ra tâm ma.
Cái này!
"Giỏi lắm Lý Bình An, dám lấy tướng mạo của bần đạo để đi giả danh lừa bịp!"
Vi Viêm Tử cười mắng vài câu, lập tức ngự mây bắt kịp, xa xa bám theo sau lưng Lý Bình An.
Chạy theo trên đường hai canh giờ, Lý Bình An đột nhiên quay đầu đưa mắt nhìn lên bầu trời, Vi Viêm Tử xém chút nữa cho là mình đã bại lộ hành tung.
Cũng may, rất nhanh Vi Viêm Tử cho ra kết luận là mình quá lo lắng.
Lý Bình An cẩn thận quan sát bốn phía, lần nữa chui vào một chỗ hạp cốc, tìm nơi hẻo lánh ẩn núp một lát, khôi phục pháp lực, lập tức thi triển thuật độn vân, hóa thành một đám khói trắng che giấu đi tới mạch nước ngầm, dựa vào thủy độn tiếp tục chạy theo trên đường.
Vi Viêm Tử đứng trên bạch vân, trên đầu hiện lên một dấu hỏi thật lớn.
Bình An tiểu hữu đang trốn cái gì?
Không phải là đi ra ngoài giao một phong thư thôi sao, cần phải cẩn thận tới như vậy hả?
Thật ra không chỉ Vi Viêm Tử và Nhan Thịnh trưởng lão không hiểu được đầu mối, chính là bản thân Lý Bình An cũng dần dần sinh ra một chút nghi hoặc.
'Bên ngoài sơn môn cũng không có loạn như phụ thân nói...'