Tuy rằng Mục Ninh Ninh rất sốt ruột hô lên, nhưng biểu cảm của Lý Bình An lại không hề có quá nhiều biến hóa.
Thậm chí đạo tâm của hắn còn không có một tia gợn sóng.
Có sao nói vậy, pháp thuật Vạn Vân Tông mà tên đệ tử trẻ tuổi này thi triển ra, khiến cho Lý Bình An cảm thấy thất vọng.
Tên đệ tử này đã là Tụ Thần nhị giai hoặc tam giai, uy lực pháp thuật thế mà lại cẩu thả bình thường như thế, hoàn toàn không có loại khí thế phá môn nát thạch.
Đây không phải là Tụ Thần cảnh mà Lý Bình An hắn hướng tới.
Lý Bình An điểm nhẹ chân, thân hình bồng bềnh lui về phía sau, ổn định né tránh từng thanh kiếm khí.
Trong lúc quần áo tung bay, tay phải của Lý Bình An nhiều hơn một chiếc cơ nỏ tinh xảo, hắn rót một đám pháp lực vào trong, lò xo bên trong bắn ra âm thanh nổ vang, mấy cây ám tiễn kích xạ về phía tên đệ tử trẻ tuổi của Dược Trần Phong.
Tên đệ tử trẻ tuổi vội vàng nhượng bộ, vai trái bị một cây ám tiễn đâm vào, đau đớn truyền tới khiến cho gương mặt của gã có chút vặn vẹo.
Tên đệ tử trẻ tuổi phẫn nộ, đánh bay ám tiễn trên tay, phong bế miệng vết thương, lại muốn lấy phù lục tiếp tục sử dụng pháp thuật khu mây.
Mục Ninh Ninh ở một bên đã cầm kiếm đánh tới, mũi kiếm quét ngang.
Tên đệ tử trẻ tuổi đành phải lui thân hình về phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm tới Lý Bình An.
Lý Bình An điềm tĩnh, tiếp tục quan sát Mục Ninh Ninh so chiêu cùng địch thủ, đáy lòng âm thầm thở dài.
Đối mặt tu sĩ Tụ Thần cảnh, cơ nỏ phàm tục mà hắn tỉ mỉ cải tiến ra, vậy mà chỉ có thể tạo thành một chút vết thương ngoài da; trên ám tiễn vốn được bôi một chút độc tố tổ hợp, có thể làm cho phàm nhân nhanh chóng mê man, nhưng tên đệ tử trẻ tuổi này hoàn toàn không có cảm giác.
Tóm lại chính là không đau không ngứa.
Mục Ninh Ninh cầm kiếm chiến đấu trên mặt đất cùng tên đệ tử trẻ tuổi, Lý Bình An bằng vào phù pháp nhập môn đứng ngọn cây lược trận, tập kích quấy nhiễu.
Rất nhanh, biên giới tầm nhìn của Lý Bình An xuất hiện một đội đệ tử tuần sơn ngự vật phi hành phóng tới nơi này.
Đệ tử tuần sơn phần lớn đều là đệ tử ngoại môn có tu vi Luyện Hư và Hợp Chân cảnh, thỉnh thoảng có chấp sự ngoại môn làm đội trưởng.
Tâm niệm của Lý Bình An mau chóng chuyển động.
Dược Trần Phong là ngọn núi lớn thứ ba bên trong môn phái, chủ yếu chịu trách nhiệm cung ứng đan dược bên trong Vạn Vân Tông, có không ít tiên nhân sở trường luyện đan.
Tên đệ tử trẻ tuổi xuất hiện xung đột cùng hắn và Mục Ninh Ninh là đệ tử chính thức của Dược Trần Phong, cho dù tên đệ tử này là tồn tại gần cuối trên Dược Trần Phong, chịu trách nhiệm chăm sóc bảo dược linh thú, bối cảnh cũng không phải là tiểu đệ tử trên Lưu Vân Quán có thể so sánh.
Hắn có thể gọi một câu "gia phụ Lý Đại Chí", vậy còn Mục Ninh Ninh phải làm sao?
Hơn nữa, Lý Bình An lại nghĩ tới lão phụ thân của mình.
Phụ thân chưa có chỗ đứng vững vàng trong Vạn Vân Tông, mặc dù bối phận cao, nhưng tu vi thấp.
Hơn nữa địa vị Dược Trần Phong bên trong môn phái cũng có một chút khác biệt so với những ngọn núi khác...
Lý Bình An không ngừng tự hỏi các mặt, thân hình vẫn đang qua lại phấp phới, ưu nhã mà không mất tiêu sái, lá bùa màu vàng trong tay gọi ra thuật lôi hỏa, không ngừng quấy nhiễu tên đệ tử trẻ tuổi phía dưới.
Đợi đội đệ tử tuần sơn xuất hiện ở hơi xa trên không trung, Mục Ninh Ninh cũng bị tên đệ tử trẻ tuổi bộc phát ra pháp lực tạm thời đánh lui.
Lý Bình An chờ đúng thời cơ hét lớn một tiếng:
"Đệ tử Lưu Vân Quán thì có thể tùy ý khi nhục sao!"
Tên đệ tử trẻ tuổi Dược Trần Phong tức giận nói: "Không theo ta trở về lĩnh phạt, vậy thì bắt các ngươi kéo về!"
Bàn tay tên đệ tử này nổ ra tiếng sấm, há mồm phun ra một đám sương mù dày đặc, trong đó ngưng ra hơn mười thanh kiếm khí!
Nửa số kiếm khí kích xạ về phía Lý Bình An trên ngọn cây, lần thứ hai nhắm tới chỗ hiểm quanh thân Lý Bình An, khiến cho trong mắt Lý Bình An đảo qua vài phần ánh sáng lạnh.
Nửa số khí kiếm bắn phá tới phía Mục Ninh Ninh, khiến cho Mục Ninh Ninh đành phải tránh né đón đỡ.
Mục Ninh Ninh có bảo kiếm hộ thân, tiến thối thoải mái không có gì đáng ngại;
Nhưng khi nàng quay đầu quét mắt về phía Lý Bình An, mặt mày lập tức biến sắc.
Lý Bình An hơi dịch nửa bước trên ngọn cây, bị vài chục thanh kiếm khí đồng thời đánh trúng, bờ vai, cánh tay, chân, trên người bắn ra hơn mười đạo máu tươi thật nhỏ!
Lý Bình An rên lên một tiếng, cắm đầu ngã xuống dưới mặt đất.
Tên đệ tử trẻ tuổi như mãnh hổ chụp mồi bay thẳng tới phía Lý Bình An!
Mục Ninh Ninh vung trường kiếm trong tay đánh ra vài đạo kiếm khí, ý đồ bức tên đệ tử trẻ tuổi này lui lại, tay trái xa xa chụp vào cánh tay Lý Bình An, nhưng căn bản không kịp trợ giúp...
Thân ảnh rơi xuống của Lý Bình An trùng hợp cùng với bàn tay của tên đệ tử trẻ tuổi mở ra!
"Sư huynh!"
Ngay chính lúc này!
Lý Bình An đột nhiên mở hai mắt ra, tay áo trái bay ra ba đạo ô quang, dán mặt kích xạ tới tên đệ tử trẻ tuổi!
Tên đệ tử trẻ tuổi vốn là tới để bắt Lý Bình An, giờ phút này quả thực chuẩn bị không kịp, sắc mặt đại biến nhưng căn bản không thể né tránh nữa!
Phanh!
Ba đạo ô quang đồng thanh nổ vang!
Một đạo ô quang bắn ra ánh lửa chói mắt, bên trong ngọn lửa trộn lẫn rất nhiều bột phấn;
Một đạo ô quang giống như hoa sen nổ tung, trong đó bay vụt ra vô số tiểu châm như lông trâu;
Một đạo ô quang phát ra dồn dập tiếng gào thét, trái phải bắn ra hai chiếc phi tiêu hình lá hơi mỏng!
Tên đệ tử trẻ tuổi chỉ kịp dùng cánh tay bảo vệ hai mắt, trong miệng phát ra nửa tiếng rú thảm.
Vì sao lại là nửa tiếng?
Bởi vì sao khi ba mũi ám khí bộc phát, tay phải của Lý Bình An đã lập tức ấn vào trong cổ của tên đệ tử trẻ tuổi!
Hắn không lưu lại chút lực lượng nào, một chưởng mạnh mẽ đẩy về phía trước, pháp lực quanh thân ngưng tụ vào trong một tấc vuông!
Lại đùng một tiếng, tên đệ tử trẻ tuổi rắn rắn chắc chắc đâm vào trên cành cây ngoài mười trượng, sau đó trượt theo thân cây lăn xuống mặt đất.
Người này toàn thân run rẩy, dùng sức duỗi chân ra muốn đứng lên, bộ mặt máu chảy đầm đìa trướng đến đỏ bừng... Sau khi vùng vẫy hai cái, dứt khoát lâm vào hôn mê.
Lại nhìn Lý Bình An.
Sai khi đánh ra một chưởng kia, Lý Bình An trực tiếp đập xuống trên đồng cỏ, chậm rãi lại không mất ưu nhã, quay đầu phun ra một ngụm máu nhỏ, lại khiến cho miệng vết thương thật nhỏ trên người bắt đầu liên tục phun ra máu tươi nhỏ.
Nhưng Lý Bình An cảm thấy mình thế này còn chưa đủ thảm, trước khi Mục Ninh Ninh vọt tới bên cạnh mình, hắn còn chấn động kinh mạch chế tạo ra một chút nội thương giả sẽ không lưu lại căn.
"Sư huynh!"
Mục Ninh Ninh nửa quỳ ngay bên người Lý Bình An, mũi kiếm chỉ vào tên đệ tử trẻ tuổi, cúi đầu muốn dìu Lý Bình An đứng lên.
Chợt nghe một tiếng nói thầm nhỏ như muỗi chui vào lỗ tai nàng:
"Dược Trần Phong thế lớn, Lưu Vân Quán không có bằng chứng.”
"Tiếp theo giao hết cho ta, ngươi chỉ cần khóc là được."
Khóc?
Mục Ninh Ninh khẽ cắn bờ môi, vội la lên: "Có thể, nhưng ta không khóc được nha, từ năm 3 tuổi ta đã không khóc nữa rồi!"
"Không được thì dùng kim đâm chính mình..."
Lý Bình An nói xong chấn khai làn da chỗ yết hầu, quay đầu phun ra một ngụm máu, nằm ở trong cánh tay Mục Ninh Ninh, làm ra bộ dáng thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.
Không trung, mấy đạo thân ảnh bay nhanh hạ xuống.
"Bên trong môn phái không cho đánh nhau!"
"Nguy rồi! Nhanh cứu người! Tại sao mới có chút tu vi như vậy đã lại đi đánh nhau rồi!"
"Nhanh đi thông báo cho chấp sự!"
Mục Ninh Ninh hơi có chút hoảng, nàng khẽ cắn môi, túm lấy cánh tay da mịn thịt mềm của mình, thi pháp lực hung hăng bấm một cái, thế là lã chã chực khóc, hai mắt đẫm lệ.
...