Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, da thịt trắng nõn óng ánh chiếu đến ánh nắng, lồng ngực trắng noãn gần như muốn văng tung tóe, vòng eo nhỏ nhắn không quá một nắm tay dùng vải mềm mại buộc lại.
Vị Tiêu Nguyệt tràn đầy bộ dạng trưởng thành thùy mị này, trên thực tế cũng không có đạo lữ, bên trong môn phái có mấy vị Chân Tiên ý đồ kết thành đạo lữ cùng nàng ta, sau cùng đều là bị nàng ta nhục nhã mỉa mai, mất hết mặt mũi.
Chợt nghe Tiêu Nguyệt cười nói:
"Tên tiểu tử này ngược lại rất thú vị, trước đây ta còn khinh hắn chỉ là một tên đệ tử cổ hủ ngu dốt, cả ngày trốn ở trên Lưu Vân Quán tu hành, môn phái để hắn đi tới chủ phong hắn cũng không đi, còn bảo là muốn tránh hiềm nghi, quả thực làm cho người ta bật cười.”
"Lần này tiếp xúc, mới phát hiện ra hắn ngược lại cũng có chút lòng dạ, so với phụ thân chỉ biết uống rượu hồ đồ cũng mạnh hơn không ít.“
"Chỉ tiếc, tư chất của hắn thủy chung là kém một chút, không biết có thể đạt đến cảnh giới tiên nhân hay không."
Nhan Thịnh trưởng lão mỉm cười gật đầu, lại nói: "Trưởng lão ngoại môn tạm thời điều chỉnh thí luyện của đệ tử ngoại môn, vốn không có gì đáng trách, nhưng phụ thân của Bình An tiểu hữu có mời riêng, nhờ bần đạo bảo vệ hắn đi đường bình an, kính xin Tiêu trưởng lão nhìn trên mặt mũi của bần đạo, miễn đi nỗi khổ mê trận lần này của hắn, như thế nào?"
Tiêu Nguyệt che miệng cười khẽ: "Nhìn ngài nói chuyện trịnh trọng như thế, ngài có răn dạy, sao Nguyệt nhi có thể không nghe? Nhưng mà nha, mê trận này ta đã bày ra rồi, không thể cứ như vậy trực tiếp rút đi."
Vi Viêm Tử cau mày nói: "Ý tứ của Tiêu trường lão là?"
"Cứ để cho hắn vào trận là được."
Tiêu Nguyệt bưng lên chén dạ quang, nhấp ngụm tiên tửu trong đó, ngón tay dài nhọn như ngọc nhẹ nhàng gõ chén trong tay.
"Hắn hai lần trêu đùa hí lộng đệ tử ký danh của ta, cũng coi như là làm mất mặt ta, không cho hắn chịu chút đau khổ, sau này sợ là không còn chỗ đứng ở bên trong môn phái nữa.”
"Cái này chỉ là mê trận, đồng thời không có một chút cấm chế sát phạt.”
"Nếu như hắn có thể vượt qua tòa mê trận này, tiếp sau ta sẽ không gây bất kỳ khó dễ nào với hắn nữa, còn có thể nói tốt vài câu cho hắn ở bên trong môn phái.”
"Nếu như hắn không qua được mê trận này, để cho hắn ngây ngốc ở bên trong ba năm ngày rồi thả hắn ra, hai vị cảm thấy như thế nào?"
Vi Viêm Tử cau mày nói: "Mê trận này vây khốn được cả tiên nhân, hắn chỉ là tiểu tu Ngưng Quang, đi ra được mới là lạ!"
Nhan Thịnh trưởng lão liếc mắt nhìn qua tân tiên bên cạnh, Vi Viêm Tử lắc đầu không nói thêm gì nữa.
"Nếu như Tiêu trưởng lão muốn ma luyện Bình An tiểu hữu một chút, tự nhiên cũng là cơ duyên của Bình An tiểu hữu."
Nhan Thịnh trưởng lão cười nói:
"Chỉ là kính xin Tiêu trưởng lão chuẩn bị một chút khen thưởng, nếu như hắn đi ra khỏi mê trận, trưởng lão cho hắn chút khen thưởng như thế nào?"
"Hả?"
Tiêu Nguyệt hiểu rõ tính nết của Nhan Thịnh trưởng lão, nghe lão tiên nhân này nói như thế, trong mắt nhiều thêm vài phần hiếu kỳ.
"Chẳng lẽ, hắn còn có mấy phần tạo nghệ trận đạo?"
Nhan Thịnh trưởng lão xoạch xoạch hút một hơi thuốc, chỉ nói: "Người người đều biết Tiêu trưởng lão sở hữu nhiều bảo vật, cũng đừng để cho Bình An tiểu hữu cảm thấy tiền bối cao nhân keo kiệt chứ."
"Xem ngài nói kìa, nếu như Bình An tiểu hữu có thể đi ra khỏi trận pháp này, tất nhiên là trận đạo kỳ tài khó gặp, bên trong môn phái nhiều thêm một kỳ nhân, ta vui vẻ còn không kịp... Hả?"
Tiêu Nguyệt đang nói, thủ liên trên cổ tay đột nhiên nhẹ nhàng chấn động, ngọc phiến ở trên tản mát ra làn sóng nhàn nhạt.
Thủ liên này là pháp bảo dẫn âm có phần trân quý, có thể dẫn âm vạn dặm, sử dụng có rất nhiều hạn chế, không phải tình hình khẩn cấp không thể dùng.
Vi Viêm Tử tò mò hỏi: "Chẳng lẽ bên trong môn phái có chuyện gì gấp?"
"Là bên phía phường trấn truyền tin, giáp Đông Hải có một chỗ di tích cổ xuất thế."
Tiêu Nguyệt cười nói:
"Vị trí cách phường trấn Vạn Vân Tông chúng ta cũng không tính quá xa, mấy vị đồng môn cách đó gần nhất đã đuổi qua rồi, không biết có thể kiếm được chút cơ duyên hay không."
Nhan Thịnh trưởng lão thở dài: "Di tích cổ hiện thế đa phần là sát kiếp, khó là cơ duyên."
Tiêu Nguyệt nghiêm mặt nói: "Chỗ đó cách chúng ta không tính quá xa, nếu như sau đó cần nhân thủ trợ giúp, chúng ta cũng cần đi qua."
"Đó là đương nhiên," Vi Viêm Tử cười nói,
"Đây là chuyện lớn bên trong môn phái, không được thì để cho Bình An tiểu hữu trốn ở trong này mấy ngày, chúng ta trở về lại bảo vệ hắn."
"Nhìn," Nhan Thịnh trưởng lão nói.
"Hắn vào trận rồi."
Tiêu Nguyệt cùng Vi Viêm Tử cúi đầu nhìn lại, quả nhiên thấy thân hình Lý Bình An bay vào bên trong sương mù khói trắng bao phủ linh quáng gần đó, thiếu nữ dẫn hắn tới đây lẳng lặng đứng yên ở đầu thuyền.
Tiêu Nguyệt mấp máy bờ môi, dẫn âm với Ôn Linh Nhi:
"Theo hắn tiến vào trận, bất kể hắn làm cái gì, ghi nhớ tất cả."
Ôn Linh Nhi sợ run lên, vội vã nhảy vào mê trận, trong miệng vẫn không quên la lên một câu ‘Bình An đại ca'.
Bàn tay trắng nõn của Tiêu Nguyệt lướt nhẹ qua cái bàn trước mặt, một đám mây mù thổi qua, trên mặt bàn xuất hiện một màn cảnh tượng từ mơ hồ tới dần dần rõ ràng.
Nàng ta dùng thuật vân kính hoàn toàn soi sáng tình hình trong trận ra.