Mục lục
Tiên Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Bình An cầm ngọc phù hình đao tệ trong tay, cẩn thận cảm ứng, chẳng qua là cảm thấy ở trên có một cỗ đạo vận tối nghĩa khó hiểu.

Hắn thoáng suy nghĩ, lại đưa mắt nhìn về phía đông.

Dị động như vậy, là có liên quan cùng với chiến trường di tích cổ giáp Đông Hải? Chỗ đó cách bên này ít nhất cũng trên vạn dặm nha.

Lại nói, quả ngọc phù này không phải là tín vật của sư môn hay sao?

Tại sao bây giờ lại đột nhiên có dị trạng như vậy?

Căn cứ nguyên tắc cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, Lý Bình An dùng pháp lực bao lấy ngọc phù, sau đó trở về bên trong đạo quán, đầu ngón tay phải lăng không vẽ, viết xuống một đạo phù lục hư nhạt, bấm tay gảy nhẹ.

Hai cỗ thủy tiễn vụt qua, trực tiếp đánh tỉnh Vi Viêm Tử cùng Trần đạo trưởng.

Vi Viêm Tử mơ mơ màng màng mà nói: "Trần Cung Mẫn, nhà của ngươi dột mưa đấy hả? Như này cũng quá nát..."

"Sao có thể mưa dột được... Bần đạo chính là dùng ngói xanh 300 năm, nó thậm chí còn sắp sinh ra linh tính..."

Lý Bình An lấy ra hai quả đan dược tỉnh thần tự mình luyện chế, đưa vào trong miệng hai vị đạo trưởng, đứng ở bên cạnh chờ bọn họ tỉnh rượu.

Một lát sau, ba đạo nhân ngồi ở ngưỡng cửa, nghiên cứu ngọc phù lơ lửng trong lòng bàn tay Lý Bình An.

Vi Viêm Tử ngạc nhiên nói: "Đây chẳng phải là Vạn Vân Quy Tông Lệnh sao? Môn phái đưa cả bảo vật như vậy cho ngươi."

Lý Bình An tạm thời không suy nghĩ nhiều tới sự tình Tiêu Nguyệt trưởng lão nữa, buồn bực nói: "Không phải là tín vật sao?"

"Hồi lâu lúc trước, bên trong môn phái có một vị Kim Tiên tìm hiểu càn khôn đại đạo có cảm giác, đã làm ra 36 tấm càn khôn dịch chuyển phù, thứ trong tay ngươi bây giờ chính là một tấm."

Vi Viêm Tử chầm chậm nói:

"Phù này 10 năm chỉ có thể dùng một lần, nếu ngươi gặp phải tình huống nguy hiểm gì, xuất vật này ra, rót một chút pháp lực vào là có thể khiến nó dẫn ngươi phá vỡ càn khôn trở về sơn môn.”

"Cho nên nó được gọi là Quy Tông Lệnh, ‘quy tông’ chính là quay trở về tông môn.“

"Sau khi dùng một lần, nó sẽ chỉ là tín vật, cần đợi thời gian 10 năm mới có thể khôi phục uy năng.”

"Cái Quy Tông Lệnh trong tay ngươi, rõ ràng cho thấy có thể dùng, đây là đãi ngộ mầm tiên đỉnh cấp trong mỗi một thời đại khi đi ra ngoài mới có được!"

Trần Cung Mẫn ở bên tán thưởng: "Bần đạo đã nghe Vi Viêm Tử chấp sự nói về sự tình của ngươi cùng phụ thân của ngươi, thật sự là làm cho người bên ngoài hâm mộ không thôi, bảo vật như vậy cũng có thể tặng tùy thân."

"Bên trong môn phái chỉ là nhìn trên mặt mũi phụ thân ta, cho ta cái bảo mệnh phù mà thôi."

Lý Bình An ước lượng ngọc phù trong lòng bàn tay, lấy một pháp khí trữ vật trống không, đặt nó một mình trong đó.

"Ngươi thấy chưa!"

Vi Viêm Tử nhíu mày nói vói Trần Cung Mẫn:

"Ta từng nói sai chưa? Thực chất bên trong Bình An mạnh mẽ vô cùng, đã nghĩ tự mình đi lăn lộn thành tựu, không muốn bị phụ thân hắn một mực che chở."

Trần Cung Mẫn híp mắt cười: "Bình An, ngươi còn nhớ một câu ngươi nói với bần đạo lúc trước không?"

Lý Bình An cười hỏi: "Nói cái gì?"

"Một mực tránh né khuôn sáo cũ, bản thân cũng là theo khuôn sáo cũ; một mặt truy cầu lối riêng, bản chất chính là đi theo nhiều người."

Trần Cung Mẫn cười vỗ vỗ đầu vai Lý Bình An:

"Làm người làm việc, là để cho bản thân thoải mái, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?

"Ngươi tránh né lắm chỗ tốt mà phụ thân mang tới tốt cho ngươi như vậy, không phải cũng là đi vào một loại lạc lối sao?

"Thuận, ý, tự, nhiên."

"Tạ đạo trưởng!"

Lý Bình An cười nói:

"Phần lớn thứ phụ thân cho ta thì ta đều không cự tuyệt, chỉ là bản thân của ta một mực tỉnh táo, không có há miệng nói với phụ thân mình muốn cái gì, nói thế nào thì ta cũng đã trưởng thành rồi.”

"Vì sao vừa nãy Quy Tông Lệnh lại xảy ra tình huống khác thường?"

Vi Viêm Tử và Trần Cung Mẫn cẩn thận suy nghĩ kỹ một trận, đều không nói ra nguyên nhân.

Vi Viêm Tử trầm ngâm vài tiếng: "Có thể là những người khác cũng vận dụng Quy Tông Lệnh, cho nên cái Quy Tông Lệnh này của ngươi có cơ sở cảm ứng, nó là bảo vật càn khôn nha."

Trần Cung Mẫn há miệng hít ngụm khí lạnh: "Hít! Nếu thật sự là như vậy, tiên nhân bên chúng ta ngay cả Quy Tông Lệnh cũng dùng... chiến trận bên Đông Hải chẳng phải rất cấp bách sao? Chúng ta có cần tới hỗ trợ hay không?"

"Đấu pháp cấp độ này, chúng ta thật sự không tham dự vào được!"

Vi Viêm Tử thở dài:

"Nếu như thật sự có bảo vật trân quý xuất thế, tiên nhân tiếp theo chạy tới phần lớn sẽ là Chân Tiên, Thiên Tiên, tu vi như chúng ta đi tới, chỉ làm đồ ăn mà thôi."

Trần Cung Mẫn nói: "Sớm báo cáo cho bên trong môn phái mới phải!"

Lý Bình An cười nói: "Đạo trưởng không cần sốt ruột, Tiêu Nguyệt và Nhan trưởng lão đều đã tiến đến Đông Hải, bên trong môn phái sớm đã biết được tin tức này."

Vi Viêm Tử nắm chòm râu dê của chính mình, trầm ngâm vài tiếng.

Gã thật ra có chút động tâm.

Gã chính là Nguyên Tiên, mặc dù là tồn tại gần cuối trong tiên nhân, nhưng nếu như cơ duyên đến, có lẽ có thể nhặt được chút chỗ tốt...

Một bàn tay hữu lực cường tráng đột nhiên nắm lấy cánh tay Vi Viêm Tử.

Vi Viêm Tử ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay bắt gặp gương mặt anh tuấn của Lý Bình An.

Lý Bình An thành khẩn nói: "Dục vọng của bản thân, là địch nhân cả đời."

Vi Viêm Tử cười ngượng: "Được rồi được rồi, bần đạo quả thật có một chút ý động, nhưng mà càng cần phải bảo vệ ngươi thật chu toàn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK