Mặc dù tâm cảnh của Lý Bình An giống như giếng cạn không hề có sóng, nhưng giờ phút này hai mắt cũng phải tỏa sáng.
Thứ để cho hai mắt Lý Bình An tỏa sáng, không phải là vì thiếu nữ này xinh đẹp, cũng không phải là dáng người thướt tha của nàng, mà là cỗ khí chất toàn thân nàng toả ra.
Tươi mát thoát tục, nổi bật bất phàm;
Nàng giống như một thanh lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, giống như muốn trảm đứt những hạt bụi nhỏ trong không khí.
Thiếu nữ này rõ ràng đã có tu vi trên người.
Nếu nói về vẻ ngoài, tướng mạo của thiếu nữ này cũng có phần xinh đẹp, lông mi cong như liễu diệp, môi anh đào màu đỏ, mắt ngọc mày ngài, gương mặt trái xoan, đứng trong bóng đêm vẫn thấy da thịt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ của nàng, đôi mắt hoa đào như khói nhẹ xao động, hai tai tinh xảo lanh lẹ.
Váy dài xanh trắng che lấp chân nhỏ gót sen của nàng, tiếp cận làn váy rủ xuống dưới đất là một đôi giầy thêu hoa lan.
Nhìn bộ dáng của nàng có lẽ chỉ có 13 - 14 tuổi, giữa lông mày còn tồn tại một chút ngây thơ, hiện giờ đã có đường cong lả lướt, không biết sau này có càng cao hơn nữa hay không.
Nữ tử phàm tục 15 tuổi là trưởng thành, hiện giờ nàng cũng chỉ hơi thiếu một chút chiều cao nữa mà thôi.
Lý Bình An nhìn kỹ bội kiếm liền vỏ trong tay nàng mấy lần, nhớ tới võ giả đã từng gặp mấy lần trong phàm tục, lại nhìn thế đứng của thiếu nữ này, cảm nhận được khí tức chậm rãi vận hành trong cơ thể nàng, nhất thời có thêm vài phần hiếu kỳ đối với lai lịch của nàng.
Lý Bình An đang đánh giá thiếu nữ, thiếu nữ tự nhiên cũng đang đánh giá hắn.
Nhìn thấy một vị tiểu ca môi hồng răng trắng, khuôn mặt anh tuấn xuất hiện từ trong bóng đêm, thiếu nữ cũng nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, lại thấy mình có chút mất lễ nghi, vội vàng cúi đầu hành lễ, chắp tay ôm quyền.
Nàng ôn nhu nhỏ nhẹ lên tiếng:
"Bái kiến tiền bối."
Giọng nói tạo thành so sánh rõ nét cùng với vẻ trong sáng lúc trước của nàng.
Lý Bình An nở nụ cười: "Ta cũng là đệ tử nơi đây, vừa mới tới không lâu, chấp sự của Lưu Vân Quán, cũng là Vi Viêm Tử đạo trưởng gần đây bế quan tu hành, gã ở trong căn phòng được trận pháp bao phủ bên cạnh...Đây là bằng chứng chấp sự cấp cho ta, để ta tạm thay thế chức chấp sự."
Nàng liếc nhìn ngọc bài, đôi môi lộ ra nụ cười vui vẻ, lại chắp tay thi lễ: "Gặp qua sư huynh."
Lý Bình An hoàn lễ, trực tiếp hỏi: "Cô nương tới đây chính là bái sư tu hành?"
"Vâng!"
Lý Bình An lại hỏi: "Không biết cô nương lên núi như thế nào?"
Thiếu nữ giải thích nói: "Mấy vị trưởng lão ngoại môn Vạn Vân Tông đi tới quê nhà ta tìm tiên đồng, mặc dù phụ mẫu không nỡ để ta đi xa, nhưng cũng biết nếu ta tiếp tục tu hành trong nhà, sau này có lẽ khó có thành tựu, cho nên mới kêu ta quay về Vạn Vân Tông."
Lý Bình An hơi có chút nghi ngờ.
Quay về?
Nghe ý tứ trong lời cô nương này, người nhà của nàng hẳn là đệ tử ngoại môn Vạn Vân Tông.
Thiếu nữ chủ động giải thích:
"Gia mẫu và cô cô đều là đệ tử ngoại môn của Vạn Vân Tông, tu hành trong Vạn Vân Tông 20 năm, tự biết tiên lộ vô vọng cho nên mới trở về hồng trần trảm yêu trừ ma, bảo vệ phàm tục.”
"Ta đi theo mẫu thân tu hành nhiều năm, mẫu thân tuân theo môn quy, chỉ dạy cho ta tu một chút biện pháp dưỡng khí cùng võ đạo phàm tục."
"Thì ra là thế, mời sư muội qua bên này."
Lý Bình An cũng không dài dòng, sau khi hỏi rõ ràng lai lịch của nàng, liền dẫn nàng đến trước cửa phòng của Vi Viêm Tử đạo trưởng.
"Nơi này là ngũ cốc đan, bên trong một lọ có 20 viên, 7 ngày cầm một lọ.”
"Nếu dùng quá nhanh, 3 - 5 ngày tới lấy một lọ cũng là không sao.”
"Tu hành đến cảnh giới Ngưng Quang mới có thể ích cốc, lấy đan dược thay thức ăn có thể không ngừng cải thiện thể chất của ngươi."
Tiếp theo, Lý Bình An lại dẫn nàng đi tới bên trong căn phòng cách vách nhận đạo bào và giày vải, sau đó dẫn nàng đến sân sau của Lưu Vân Quán.
Giống như Vi Viêm Tử dẫn dắt hắn vậy, Lý Bình An cũng là vừa dẫn đường vừa giảng giải.
"Nơi này có rất nhiều tiểu viện trống, sư muội chọn một cái là được.”
"Trong Lưu Vân Quán, mỗi tháng sẽ có ba lượt tiên trưởng giảng đạo, đây là thời cơ tiên trưởng thu đồ đệ, nếu không có việc gì cần tận lực tới nghe giảng.”
"Phòng trống ở sân sau đều có thể vào ở, những phòng này trang bị trận pháp căn bản, nếu đóng cửa sổ lại, trận pháp sẽ tự động vận hành, có thể ngăn cách linh thức điều tra.”
"Ngươi cũng nhìn thấy đệ tử ở chỗ này rồi đấy, khách quan thì tuổi tác đều ít hơn ta và ngươi, nhưng mà bọn họ đều đã lên núi một vài năm, chúng ta nhìn thấy cũng phải gọi sư huynh sư tỷ.”
"Công pháp tu hành, khẩu quyết căn bản, nên do chấp sự bên trong môn phái truyền thụ, tạm thời phải ủy khuất sư muội mấy ngày rồi, chấp sự nói gã khoảng dăm ba ngày hoặc dăm ba tháng mới xuất quan, chuyện này ngược lại không nói chính xác được.”
"Tốt rồi, ngươi chọn một chỗ ở đi."
Thiếu nữ trừng mắt nhìn, chỉ vào tòa lầu gỗ tinh xảo nho nhỏ giống như hạc giữa bầy gà nói: "Nơi này có người ở chưa?"
Lý Bình An lạnh nhạt nói: "Có thắp đèn tự nhiên là có người ở rồi."
"Sao tòa lầu gỗ này lại chói mắt như thế?"
Thiếu nữ chẹp một tiếng:
"Không ngờ rằng trong núi cũng phân chia đủ loại khác biệt nha.”
"Mấy căn phòng xung quanh đều là nhà thấp ngang nhau, phòng này lại là lầu các lịch sự tao nhã, viện cảnh chằng chịt, chẳng lẽ là quyền quý bá chủ trong Lưu Vân Quán này?”
"Sư huynh, tuy ta tu hành không lâu, nhưng cũng đã đi theo mẫu thân hành hiệp trong phàm tục nhiều năm, đã gặp rất nhiều thứ gọi là hạng người cậy quyền thế.”
"Tu vi của người ở nơi này có lợi hại không?”
"Nếu không phải tu sĩ Tụ Thần cảnh, sau này ta nhất định phải thỉnh giáo so tài với người đó một phen."
Lý Bình An bất động thanh sắc, đánh giá bội kiếm thiếu nữ đeo bên hông vài lần.
Nàng vẫn luôn tự tin như vậy sao?
Tuy rằng tu sĩ Luyện Khí cảnh đấu pháp phổ biến là dùng sức mạnh, phù lục không làm người bị thương, pháp khí không ra nổi một trượng, nhưng một thiếu nữ như hạt đậu liền dám nói có thể chiến với tu sĩ dưới Tụ Thần cảnh, quả thực có chút vô lễ.
"Bên trong môn phái cấm môn nhân đệ tử đấu riêng, đây là lỗi đệ nhất đẳng."
Lý Bình An ôn hòa thúc giục:
"Chọn một chỗ ở đi."
Hắn phải nắm chặt thời gian trở về tu hành.