Trong thoáng chốc, Lý Bình An mơ hồ cảm nhận được trong không khí có linh khí yếu ớt lưu động, dựa vào hô hấp thổ nạp nhét vào những thứ linh khí này vào trong bụng, nhưng linh khí chỉ dạo chơi một vòng liền bay ra, chỉ để lại một tia cực kỳ mỏng manh.
Mặc dù lúc trước đã từng nghe nói, người trưởng thành không còn nguyên dương tu đạo, lúc bắt đầu sẽ gặp khó khăn hơn gấp mấy lần.
Bây giờ hắn chân chính thể hội một chút, mới biết gian khổ trong đó.
Như này phải làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao nữa, hồi còn đại học chính hắn dẫn bạn gái ra ngoài khoái hoạt, hưởng thụ cũng đã hưởng thụ rồi, hiện giờ chỉ có thể đi gánh vác hậu quả.
Chỉ có một chữ —— mài!
Giữa trưa, Lý Bình An đang để cánh tay trần ngồi ở trước bức quan tưởng đồ, thể hội ý nghĩa sâu xa của khẩu quyết, cảm thụ được linh khí trong phòng và ngoài phòng lưu động, suy nghĩ làm thế nào đề cao hiệu suất thu nạp linh khí của bản thân.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng rống to của Vi Viêm Tử đạo trưởng:
"Lý Bình An! Lý Bình An ở nơi nào! Mau tới đây! Phó chưởng môn muốn gặp ngươi! Ngay ở tiền viện, nhanh lên!"
Tinh thần Lý Bình An chấn động.
Phó chưởng môn?
Phụ thân đưa tin tức tới rồi hả?
Hắn lập tức nhảy dựng lên, phủ thêm trường bào, đạp trên giày vải, tóc tai bù xù đi ra khỏi cửa.
Vi Viêm Tử đạo trưởng một bước đã đến trước mặt hắn, dắt lấy tay hắn nhảy dựng lên, thân như diều hâu, tựa như bạch hạc.
Lý Bình An chỉ cảm thấy mình cách xa mặt đất, lại tới gần, sau đó an ổn rơi vào tiền viện.
Phó chưởng môn trong miệng Vi Viêm Tử đạo trưởng là một vị đạo trưởng già nhưng vẫn tráng kiện, trên người mặc một bộ đạo bào xám trắng rộng thùng thình, trong tay cầm một cây phất trần, quanh người tự có thăng vân lạc vụ, đích thực là khí độ phi phàm.
Bên cạnh vị Phó chưởng môn này là một nam tử trung niên bụng phệ mặc đạo bào, đầu búi tóc kiểu đạo trưởng, không phải phụ thân Lý Đại Chí của hắn thì còn là ai?
"Phụ thân!"
Lý Bình An lập tức xông tới, muốn ôm một chút lại có chút ít xấu hổ.
Bất kể là trong thế giới tu tiên hay là quê quán cũ, truyền thống của dân tộc bọn họ là khi biểu đạt tình cảm phụ tử phần lớn thời gian đều là hàm súc.
Lý Đại Chí tiến về phía trước nghênh đón, hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn Lý Bình An, phát hiện quanh người Lý Bình An bao quanh linh khí yếu ớt, lập tức nhếch miệng bật cười.
"Không cần lo lắng, phụ thân không sao cả, chính là phải ủy khuất ngươi một đoạn thời gian."
Lý Đại Chí mắt nhìn Vi Viêm Tử, tiếp tục nói:
"Bên trong nội môn có quy tắc, ta cầu sư phụ vài ngày, nhưng người cũng không chịu đáp ứng trực tiếp thu ngươi vào môn hạ, dẫu sao loại sự tình bái sư này cũng không sai biệt lắm cùng với bái nghĩa phụ, vừa là liên kết vận khí, cũng phải chú ý tới duyên pháp.”
"Ngươi yên tâm, đợi phụ thân làm quen cùng với Phong chủ các phong, sẽ lựa chọn cho ngươi mấy người sư phụ!"
Vi Viêm Tử bên cạnh nhíu mày nhìn Lý Đại Chí, đáy mắt mang theo nghi ngờ, trong lòng âm thầm lẩm bẩm:
'Tên mập này nhìn thật lạ mắt, nhưng mà khẩu khí lại rất lớn.'
Lý Bình An nghiêm mặt nói: "Phụ thân, về sau ngài tu của ngài, ta tu của ta, nếu không có lão sư nào vừa ý ta, vậy ta liền nằm ngửa chờ ngài kéo ta bay, hiện tại nhất thiết đừng phân tâm vì quan tâm ta."
"Đây là cái loại cách nói khốn nạn gì đấy! Cái gì mà ngươi tu của ngươi ta tu của ta! Phụ thân ngươi khổ cực hơn nửa đời người không phải là vì tích lũy chút gia nghiệp cho ngươi sao? Đúng rồi, mấy thứ này cho ngươi, cầm lấy mà dùng."
Lý Đại Chí lấy ra hai chiếc ban chỉ ngọc bích trong tay áo, trực tiếp đeo một chiếc lên trên ngón tay cái của Lý Bình An.
Lý Bình An nhỏ giọng hỏi: "Đây là cái gì?"
"Pháp bảo trữ vật, ngươi đến Luyện Khí lục giai là có thể mở ra, ta để một chút thứ phụ trợ tu hành ở bên trong cho ngươi, đan dược cải thiện thể chất, còn có Cứu Mệnh Đan mà sư tổ ngươi, cũng là sư phụ ta luyện chế ra, cái này chính là đồ tốt nha!"
Lý Đại Chí nói tới đây dừng lại.
Lý Bình An cau mày nói: "Luyện Khí lục giai...Phụ thân, ngài đã vào Luyện Khí cảnh lục giai rồi hả?"
"A, đúng."
Lý Đại Chí chớp chớp mắt:
"Hình như gọi là cái gì ấy nhỉ, cái gì mà cảm ngộ đạo lần đầu gì đó, sư tổ ngươi dẫn dắt cho ta.
"Lần đầu tiên ta đả tọa trực tiếp đã ngồi ba ngày, vừa nhắm mắt mở mắt, đã vượt qua Luyện Khí cảnh rồi, hiện giờ hình như đã là Tụ Thần tam giai rồi thì phải?"
Lý Bình An: ...
Không phải chứ!
Hắn còn chưa có nhập môn!
Hắn còn chưa có nhập môn đấy nha!
"Đúng là có nhanh một chút ha ha." Lý Đại Chí cười ha ha hai tiếng.
Lý Bình An chỉ có thể nắm chặt nắm đấm, ngửa mặt lên trời thở dài: "Được rồi, ta sẽ tận lực cố gắng thêm!"
"Không cần có áp lực, khẳng định ngươi cũng không thành vấn đề."
Giọng của Lý Đại Chí đột nhiên cất cao một đoạn: "Cái gì? Ngươi hỏi sư phụ mà phụ thân bái là ai hả?"
Lý Bình An nhíu mày há to miệng.
Lý Đại Chí cười nói: "Nhớ kỹ nha Bình An, đạo hiệu của sư tổ ngươi là Không Minh đạo nhân."
Vi Viêm Tử bên cạnh xém chút nữa đứng không vững.
Không Minh đạo nhân?
Đó chẳng phải là khai sơn tổ sư sao, là tổ sư nhất mạch chưởng môn, người đứng đầu bên trong chỉ vỏn vẹn ba vị Kim Tiên đạo nhân của nội môn?
Cái này, cái này này này!
Vị Phó chưởng môn kia vuốt râu cười nói:
"Đại Chí sư đệ, nên quay về rồi.”
"Sư bá còn đang chờ giảng đạo cho ngươi, sau lần giảng đạo này, sư bá sẽ phải tiếp tục bế quan.”
"Bình An sư điệt tự sẽ có duyên pháp của hắn, khi nào Thiên Tiên bên trong nội môn muốn thu nhận đệ tử, bần đạo sẽ thay hắn nói thêm vài lời."
"Được rồi, tạ sư huynh!"
Lý Đại Chí thở dài, cầm lấy cánh tay Lý Bình An, đáy mắt mang theo vài phần không muốn.
"Bình An, lần này ta đi tu hành khả năng phải mất mấy tháng tới nửa năm, ngươi ở đây tu luyện cho thật tốt, chớ đánh nhau cùng với người khác."
"Phụ thân yên tâm." Lý Bình An cười nói.
"Tu đạo cũng là một việc rất thú vị, ta rất hứng thú với nó."
"Vậy được, dù sao thì ngươi cái gì cũng mạnh hơn so với ta, ta đi đây!"
Lý Đại Chí đột nhiên đi về phía trước, dùng sức vỗ xuống bờ vai Lý Bình An, sau đó một bước đi quay đầu ba lần, trở về bên cạnh Phó chưởng môn.
Dưới chân Phó chưởng môn chậm rãi bay lên mây trắng, mang theo Lý Đại Chí bay về phía sau núi.
Lý Bình An đưa mắt nhìn phụ thân tan biến trong đống sương mù dày đặc.
Phụ thân không sao, tâm hắn có thể bình ổn rồi!
Sau này hắn có thể chuyên tâm nghiên cứu tu hành, không còn nửa phần băn khoăn nữa!
Hử?
Lý Bình An quay đầu nhìn Vi Viêm Tử đạo trưởng bên cạnh, thấy vị đạo trưởng này hai mắt sững sờ, ngẩn người, cẩn thận hỏi thăm:
"Chấp sự, ngài làm sao đấy?"
"Bần đạo không sao, không sao hết, à ừ, ta không sao, khục khục!"
Vi Viêm Tử ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt đột nhiên lộ vẻ tươi cười.
Nhìn nếp nhăn trên mặt đạo trưởng hội tụ lại với nhau, Lý Bình An không khỏi nghĩ tới đóa hoa cúc ở ngoài viện của mình.
"Bình An tiểu hữu à, thất kính, thất kính, về sau tu đạo có chỗ nào không hiểu, cứ việc tới hỏi ta, mấy cái cảnh giới phía trước này, ta vẫn có thể chỉ điểm một chút.”
"Hay là chúng ta chuyển đến tiền viện? Như vậy ta cũng thuận tiện thiếp thân bảo hộ cho an nguy của tiểu hữu.
"Đúng rồi, chúng ta trước uống một chén đã! Đi nào đi nào, ta tàng trữ không ít bảo bối trong phòng đấy!"
Lý Bình An: ...
Hay lắm, hắn cố gắng lâu như vậy, bây giờ lại sinh hoạt dưới sự che chở của một vị doanh nhân không phải nổi danh lắm trên thị trấn.
Nhưng mà ngược lại hắn cũng đã quen rồi.