Mục Ninh Ninh đi rồi, lại giống như là chưa đi.
Lúc Lý Bình An bế quan thì nàng bái sư, khi Lý Bình An xuất quan, nàng đã năn nỉ sư phụ, đi đến Lưu Vân Quán 'thăm viếng'.
Lý Bình An sợ chậm trễ Mục Ninh Ninh tu hành, dặn dò nàng chuyên tâm tham thiền ngộ đạo, không có việc gì đừng có chạy loạn khắp nơi.
Tất nhiên là Mục Ninh Ninh đáp ứng, còn mạnh miệng tuyên bố, nói nàng trong vòng trăm năm sẽ trùng kích cảnh giới thành tiên.
Sư phụ của nàng có đạo hiệu là Thanh Nhứ, là tu sĩ Chân Tiên cảnh trên Thải Vân Phong, ngày bình thường tương đối điệu thấp, danh tiếng không cao, nhưng tốt ở chỗ là vừa mới động ý niệm thu đồ đệ trong đầu, Mục Ninh Ninh chính là đại đệ tử của nàng ấy.
Tính tình của vị Chân Tiên này vô cùng điềm đạm, cũng có phần sủng ái đối với đại đệ tử Mục Ninh Ninh.
Dĩ nhiên là Lý Bình An cực kỳ hâm mộ đối với việc ấy.
Hắn nói bóng nói gió hỏi thăm, biết được Thanh Nhứ đạo trưởng còn có ba sư tỷ sư muội cùng thế hệ cũng đã tới Chân Tiên cảnh, chỉ tiếc...
Thải Vân Phong các nàng không thu nam đệ tử.
Lần này là Mục Ninh Ninh cầu khẩn sư phụ đưa nàng quay về Lưu Vân Quán để thăm Lý Bình An, ở lại đủ nửa canh giờ xong sẽ rời đi.
Trước khi chia tay, Mục Ninh Ninh ngoắc ngón tay nói:
"Sư phụ ta nói, chỉ cần ta tu đến Tụ Thần cảnh trung kỳ, đại khái Tụ Thần ngũ giai, có thể ngự vật độn không, sư phụ sẽ luyện chế cho ta vài món pháp bảo ngự không, ta có thể tùy thời quay về đây thăm sư huynh rồi!"
"Sư phụ ta còn nói, tu hành không chú trọng nhanh, mà phải ổn định, không biết có bao nhiêu thiên kiêu bị vây ở trên bình cảnh tầm thường nào đó, buồn bực sầu não mà chết."
"Sư phụ ta lại nói..."
"Được rồi! Mục sư muội!"
Lý Bình An híp mắt cười, khóe miệng hơi run rẩy:
"Ta biết ngươi đã bái sư rồi, không cần phải cứ treo hai chữ sư phụ ở bên miệng không tha."
"È hèm, ta cũng không cố ý khoe khoang sư phụ ta nha!"
Mục Ninh Ninh cười hì hì nói:
"Ta cũng nghe sư phụ nói, sư huynh bái sư không dễ, là vì bối phận của phụ thân sư huynh rất cao, tiên nhân bên trong môn phái sẽ xem xét để tránh hiềm nghi, sợ bị người nói là phụ thuộc vào phụ thân sư huynh.”
"Nếu như sau này sư huynh tu hành có chỗ nào không hiểu, có thể lén lút báo cho ta.”
"Ta có thể đi hỏi ‘sư, phụ, ta’ haha!"
Lý Bình An làm bộ muốn đánh người.
Mục Ninh Ninh linh hoạt né tránh, cái miệng nhỏ nhắn phát ra một trận cười như chuông bạc.
Trước khi đi, nàng nói khi nào có thể ngự không phi hành sẽ lập tức đến thăm Lý Bình An, Lý Bình An cũng không quan tâm cho lắm.
Cũng giống như Vi Viêm Tử đã nói vậy, Lưu Vân Quán chỉ là trạm trung chuyển của những tiểu đệ tử, đệ tử đi ra từ nơi này, đều đã có hoàn cảnh mới, bằng hữu mới.
Khác biệt chính là, có người nhận được tiên duyên, có người chung quy vẫn là phàm tục.
Nhưng để cho Lý Bình An cảm thấy ngoài ý muốn chính là...
Mục Ninh Ninh thật đúng là nói được làm được.
Không sai biệt lắm khoảng bảy tháng sau, Mục Ninh Ninh đã cao lớn hơn rất nhiều, mặc một thân trang phục đệ tử váy dài lam nhạt, giẫm trên một thanh tiên kiếm, cầm theo hai hộp cơm mùi hương toả khắp nơi, gọi Lý Bình An mở trận pháp tiên gia bên ngoài lầu gỗ.
Nàng lại trở về rồi.
Từ đó về sau, Mục Ninh Ninh cứ cách 3 - 5 hôm lại bay tới Lưu Vân Quán, có khi mang theo một chút bảo tài đan dược, có khi lại mang một chút 'Món ngon mỹ vị' chính nàng làm.
Theo công tác thống kê không có hoàn toàn đầy đủ của Lý Bình An, sau khi Mục Ninh Ninh bái sư hai năm rưỡi, nàng đã đến Lưu Vân Quán hơn 30 lần, hơn nữa dạo gần đây số lần tới càng ngày càng dày đặc;
So với phụ thân của hắn còn chịu khó hơn!
Cũng không phải hai người đã bén lên ngọn lửa đạo lữ, hơn hai năm qua lại với nhau, chỉ có thể nói là đốm lửa ban đầu hơi hiện lên, không tới mức cháy.
Mà Mục Ninh Ninh dần dần phát hiện...
Chỉ cần nàng có vấn đề tu đạo nào khó khăn không hiểu, tu vi tiến cảnh trở nên hơi chút chậm xuống, có thể tới Lưu Vân Quán tìm vị Bình An sư huynh này hỏi ý kiến.
Thường thường Bình An sư huynh chỉ cần chỉ điểm một đôi lời, nàng sẽ có cảm giác hiểu ra, vấn đề làm nàng phức tạp cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Đối với vị tiểu sư muội duy nhất chơi cùng với mình này, Lý Bình An cũng là không hề keo kiệt.
Bởi vì đã sớm làm ra chu thiên tự động vận hành, Lý Bình An cũng có rất nhiều thời gian để đọc kiến thức thư tịch, cân nhắc tới khí cụ đan dược trận pháp, hai năm qua cũng luyện chế cho Mục Ninh Ninh không ít món đồ chơi nhỏ.
Đương nhiên, hắn cũng không ít lần để cho Mục Ninh Ninh làm 'Thành viên thí nghiệm thuốc'.
Nói chung thì thời gian tu hành trong núi đa số là bình yên, khúc nhạc chính của Vạn Vân Tông ngày bình thường chính là công chính và tĩnh lặng.
Lúc Mục Ninh Ninh quay về Lưu Vân Quán lần thứ 36, vừa đúng thời điểm Lý Bình An đã tới Lưu Vân Quán tròn ba năm.
Thời kỳ ba năm đã đến;
Chiếu theo môn quy, Lý Bình An không thể bái sư rời khỏi Lưu Vân Quán, cần phải thông qua thí luyện ngoại môn trở thành đệ tử ngoại môn, từ đó mới có thể tiếp tục tu hành ở trong sơn môn.
Vào nửa tháng trước Lý Bình An đã chủ động phát ra 'Thân thỉnh' thí luyện, nhưng Phàm Sự Điện lại chậm trễ không cho hắn câu trả lời thuyết phục.
Giờ ngọ ngày hôm sau.
Trước lầu gỗ hậu viện Lưu Vân Quán, một đôi sư huynh muội ngồi dưới bóng cây uống trà nói chuyện phiếm.
Lý Bình An ăn mặc rất đơn giản, bên trong là áo trắng rộng thùng thình mềm mại, bên ngoài khoác thêm lớp áo màu xanh.
Thân hình hơi gầy có linh khí nhàn nhạt bao phủ, khiến cho hắn có thêm vài phần xuất trần.
Lại có lẽ bởi vì ba năm này đọc rất nhiều tàng thư của Vạn Vân Tông, mày kiếm không tăng nhuệ khí, mắt tinh không nhiễm bụi bặm, khóe miệng vẫn luôn mang theo nụ cười như có như không, giống như cả người lẫn vật đều vô hại.
Lý Bình An cầm một chiếc dao khắc nhỏ, đang điêu khắc một khối linh thạch to bằng quả trứng gà.
Một cuốn thẻ trúc lơ lửng mở ra ở trước mặt hắn, bên trên viết văn tự cổ xưa vả lại tối nghĩa; thật ra hơn phân nửa lực chú ý của Lý Bình An đều rơi vào trên tấm thẻ trúc này, khắc thứ gì chỉ là thuận tay.